Tổng hợp 52 bài thơ của Hàn Mặc Tử hay nhất mọi thời đại
Ý Trinh (Hàn Mặc Tử)
Trăng rụng nhiều ghê!
Trăng rụng nhiều ghê!
Ta liền đánh thức hoa đang ngủ,
Lá giật mình lăn ở trước hè,
Trăng vàng đương liếm trên hoa lá,
Trên gì gì nữa… ở bên kia…
Bên đồi ta ợ ra trăng cả,
Ướt áo nhưng mà chưa no nê…
Ta xin cô ấy dừng chân lại,
Nhất định cô thu những cái gì!
Cái gì nhiu nhíu trong thân áo,
Cô đừng ấp úng, thú ta nghe.
Đừng! Đừng! Cô chớ nên nghe,
Những lời ta nói là mê! mê! mê!
Cô đi về!… Cô đi về!…
Nhìn ta một cái, trinh kia không còn…
Cô đã cho hồn ta mó tới,
Chết to rồi! Mất cả ý tươi non!
Ấp tay lên tráp đào non,
Nút tai đừng thiết những nguồn thơ ta…
Nhắm mắt đi nha!
Nhắm mắt đi nha!
Tuy chìm theo ta… một mù thơ say khướt,
Cô cứ tin rằng như lạc đến nơi xa…
Đừng nghĩ gì nha!
Đừng nghĩ gì nha!
Cái người cô thấy chiều qua,
Nếu hơi nhơ nhớ thì là… mất trinh!
Ăn Tết (Hàn Mặc Tử)
Tết nhứt nhà ai khéo khéo bày,
Cỗ bàn sắm sửa áo quần may.
Cành bông ba bữa mang công nợ,
Tốt mặt mấy ngày phải mượn vay.
Cô nọ đủ lưng chờ bóc sách,
Cậu kia móc đít được ba tây.
Ai vui cười thiệt ta cười gượng,
Lãnh đạm thà mang tiếng chẳng hay.
Bức Thư Xanh (Hàn Mặc Tử)
A! Huyền diệu! Huyền diệu! A! Huyền diệu
Anh ánh lên cho nguồn sáng trong xanh
Đây là Trăng? Thanh thuỷ đặc như tình
Đây là Nước? Bờ hồn không dậy sóng…
Là đàn phách của muôn dây đồng vọng
Vườn chiêm bao mê luyến cả thần kinh
Nào cuồng lên cho đến máu trong mình
Xao xuyến mãi, chảy tràn ra những ý…
Đây là ngọc, đầy hương hoa kỳ dị
Ứ bao lời tình tứ của đôi ta…
Không, không đâu! Máu với lệ chan hòa
Thành ra nghĩa biệt ly từ kiếp trước
Đây dòng chữ nửa hư nửa thực
Lời nao nao như hàng lệ rưng rưng.
Tình đã húp, sao ý vẫn còn sưng.
Sao giấy lại tháo mồ hôi ra thế?
Nàng hỡi Nàng! Như lòng ta khóc kể
Kêu rên nghe buồn chết cả đêm nay
Ta muốn nàng ngất lịm ở trong tay
Để ta xé bức thư ra vạn mảnh
Tung theo gió là Trăng hay hồn lạnh
Là nhạc say ngả ngớn giữa nguồn thương
Là tình ta còn gì nữa vấn vương
Tan thành bọt hư vô như khí hậu
Thanh Huy hỡi! Nàng chưa là châu báu
Cớ làm sao phước lộc chảy ra thơ
Duyên làm sao cho Trí đến dại khờ
Mắt mờ lệ ở sau hàng chữ gấm
Ta đã nuốt và hình như đã cắn
Cả lời thơ cho vãi máu Nàng ra
Điên rồi sao? Mê rồi? Hoảng rồi à?
Ờ được lắm, lên Trăng chơi một chuyến
Nhưng khoan đã, đang say kinh cầu nguyện
Cũng đang lần tràng chuỗi hột Từ Bi
A, Thanh Huy, A Thanh Huy! Thanh Huy
Ta cắp Nàng bay cao hơn tiếng nhạc.
Cho Nàng hớp đầy môi, hương khoái lạc
Cho hồn nàng dính chặt với hồn ta
Tình đôi ta muôn kiếp gỡ không ra.
Biết Anh (Hàn Mặc Tử)
Em nhớ lần đầu em biết anh
Nhờ vần thơ mới dệt thêu tình
Lòng em rung động từ hôm ấy
Trong những đêm trăng tưởng bóng hìnhCòn anh, em đã gặp anh đâu?
Chỉ cảm vần thơ có những câu
Âu yếm, say sưa, đầy mộng đẹp
Xui lòng tơ tưởng suốt đêm thâuRồi buổi chiều kia em tới thăm
Thăm người thi sĩ chốn xa xăm
Mà vần thơ mới làm rung động
Xa gọi hồn em mau tới gầnKịp nghĩ miệng đời hay mỉa mai
Tảng lờ ngừng bước và im hơi
Mộng hồn em gửi theo chiều gió
Để được gần anh ngỏ ít lời
Canh Khuya Cảm Tác (Nguyễn Bính)
Bàn cờ thế sự gớm ghê thay!
Thua được nào ai biết rõ ngày?
Khắc khoải năm canh quyền nhớ nước,
Bơ vơ ngàn dặm nhạn theo mây.
Thức ròng rã nguyệt san còn lạnh
Ngủ mệt mê trời cảnh đã say
Gối điệp mơ màng vùng trỗi dậy
Vừa toan tính đó có ai hay?
Cô Bích Ngọc Trả Lời (Hàn Mặc Tử)
Tuổi trẻ nào e nỗi ế chồng
Dèm pha mặc kệ ngó như không
Sen phơi nắng hạ hương càng thắm
Bùn lóng hồ thu nước vẫn trong
Dòng Ngư gieo thơ chưa gặp khách
Cầu Lam đợi ngọc quản chi công
Miệng lằn lưới mối đừng khua nữa
Ta há như ai vững tợ đồng!
Cảnh Phan Thiết Trong Ngày Tuần Du (Hàn Mặc Tử)
Chớp bể mưa nguồn chuyện đã qua,
Rày xem Phan Thiết khác xưa xa.
Cây còi cỏ úa tuy xơ xác,
Tủi kết hoa treo cũng mới nhà.
Đón chúa phất phơ cờ đỏ tựu,
Nha quan lược bược áo xanh cà.
Thái bình chợt nhớ ngày Nghiêu Thuấn,
Ngày Thuấn Nghiêu xưa cũng thế à!
Chạy Theo Hạnh Phúc (Hàn Mặc Tử)
Rời đời ta thấy đời vui sao
Đầy cả say sưa với ngọt ngào…
Lúc ấy lòng ta như rạo rực
Bâng khuâng thèm uống rượu Quỳnh Dao
Ai ơi thèm lắm cái yêu đương
Của khách ngây thơ thường nhớ thương
Trong lúc tình xuân phơi phới động
Một mình đắm đuối với mùi hương
Đêm ấy mơ hoa ở dọc đàng
Say sưa ta đuổi bóng trăng đang
Vẩn vơ luồng gió như lưu luyến
Đem lại bên tai tiếng thở than
Ta mải mê man với ai tình
Với thần Hạnh phúc, cảnh hư vinh
Thân ta trải biết bao nguy hiểm
Rốt cuộc không ai hiểu được mình
Chưa Biết Yêu (Hàn Mặc Tử)
Em như trái đào tơ
Đôi mắt còn ngây thơ
Chưa biết say tình ái
Đuổi trăng em nô đùa
Em là Nàng Ly tao
Khúc hát đường thấp cao
Chen lẫn trong cành lá
Khiến lòng ai dạt dào
Em là nước ngọc tuyền
Trôi lại chốn Đào Nguyên
Để khách cao phẩm giá
Rửa tan vết tình duyên
Em là bóng trăng thinh
Hình ảnh gái đồng trinh
Mới có mười năm tuổi
Biết chi đến ái tình.
Em Đau (Hàn Mặc Tử)
Lời gái giang hồ
Rửa sạch phấn son tình chửa sạch
Nhọc nhằn thân xác đã bao lâu
Hôm nay mưa gió người em mệt
Nhớ lại ngày xưa, cảm mối sầuAnh ơi! Em vốn khác đa cảm
Đã trót yêu thương hết mọi người
Ân ái đêm qua lưu lại vết
Tơi bời: xiêm áo ngấn pha phôiBuồng em vắng vẻ một mình em
Gió lạnh người quen biếng lại tìm
Cô độc đời em cô độc mãi
Đố hề em thốt tiếng gì thêmNhưng em vui lắm vui nức nở
Đôi khoé mắt tình lệ sướng rơi
Vì có biết bao chàng trẻ tuổi
Mê em, chiều luỵ đến điều thôiAnh nhỉ! Cho em được tự hào
Sắc em lộng lẫy đẹp thanh cao
Mình em uyển chuyển như thơ mộng
Trễ nải làm anh đã ước aoNay mùa đông tới người em mệt
Đã nổi cơn ho tự sáng ngày
Em hỏi lương y người chẳng đáp
Bệnh em chỉ có mình em hayAnh nhỉ, xin đừng nói xấu em
Cực lòng em lắm! Buổi sương đêm
Lắng nghe hoa lá bay tàn tạ
Chạm ánh trăng suông ngã trước thềmNhững bài thơ đẹp của anh đâu?
Anh rải tung ra trước mái lầu
Để gió để mây lần lượt cuốn
Ném vào cửa sổ lúc canh thâuEm đang than khóc người trong mộng
Một trộ mưa hoa trút cánh lờ
Em kéo chăn ra ngồi lại nhặt
Phút giây hoa biến: lộ bài thơKhêu cao ngọn nến rồi em cố
Thu hết sức tàn chuốc giọng ngâm
Đáp lại lòng ai thương hại khách
Giang hồ điêu đứng trong bao năm
Gái Lấy Chồng Già (Hàn Mặc Tử)
Mười hai bến nước biết đâu là
Thèm lấy trai tơ, lấy cụ già
Gối phụng đã ưng vầy tuổi hạc
Giao loan chi thẹn lúc canh gà
Ra đường chúng tưởng tình ông cháu
Đóng cửa ai ngờ thú nguyệt hoa
Duyên nợ thày nay mà cũng ngộ
Ai đời con gái lấy ông tra (già)Trong Một tấm lòng của Quách Tấn, hai câu cuối được in là:
Xuân vẫn còn dài, duyên vẫn nặng
Mừng nay cô nó đặng lên bà
Gởi Cho Người Không Quen Biết (Hàn Mặc Tử)
Tuy không quen biết bao giờ,
Mà trong thanh khí hững hờ sao đang.
Ra chi chọn đá thử vàng,
Ở trong thiên hạ ngang tàng mấy ai.
Ghẹo Cô Bán Chè Bông Cỏ (Hàn Mặc Tử)
Buôn bán hàng chi lạ rứa tề
Làm duyên làm dáng hỡi cô tê?
Đẩy đưa mời bác: ngon ngon lắm
Thỏ thẻ thưa anh: ngọt ngọt ghê
Ăn thử còn e, thôi chị nhé!
Nói ra không tiện đó em nề!
Tấm lòng trong sạch mà như thế
Chưa nếm, nhưng mình đã biết khê.
Hình Ảnh Xưa (Hàn Mặc Tử)
Nắng chiều nay bặt tiếng xuân tiêu
Thôi, hát cùng em điệu hát chiều.
(Yến Lan)Tung ánh sáng, đốt tan bầu lặng lẽ,
Xé màn đêm xe đến bóng Tiên Nga.
Ta cảm thấy ma thiêng trong quạnh quẽ,
Moi tim gan than khóc giữa bầu hoa.Máu ngàn xưa phun rơi trên màn thắm,
Trong hư vô, diêu động mảnh tim sầu.
Ta rung rẩy giương lên tầm mắt sáng,
Tìm trong không bức ảnh nhạt từ lâu.Cảnh rùng rợn phai tình trong mê sảng,
Với ma thiêng dần hiện giữa màn hoa.
Giây hư huyễn gieo ra từng mảnh đạn,
Muôn lạy ngươi, mau kíp hãy dang ra,
Muôn lạy ngươi, mau lặng khỏi tim ta.Van ngươi thôi! Vụt tắt bóng điêu tàn,
Đừng chôn ta mê man trong hỗn trận.
Ma thiêng hỡi! Giấu đi tia hốt hoảng,
Để ta cam trơ trẽn với số phần,
Để ta cam trơ trẽn phận Phong Trần…
Hỏi Thăm Cô Bích Ngọc (Hàn Mặc Tử)
Bích Ngọc nào đây muốn lấy chồng?
Con nuôi bà Tú phải hay không?
Trăng non khi đã nhiều lên xuống
Bến nước bây giờ lắm đục trong
Bảy chữ tám nghề thêm mệt não
Năm lừa mười lọc tiếc cho công.
Lầu xanh quyết chí gieo cầu hả?
Có Tú Xơn kia kết giải đồng!
Hồn Lìa Khỏi Xác (Hàn Mặc Tử)
Há miệng cho hồn văng lên muôn trượng,
Chơi vơi trong khi hậu từng mây
Ánh sáng lại sẽ tan vào hư lãng,
Trời linh thiêng, cao cả gợi nồng say…Vì không giới, nơi trầm hương vắng lặng,
Nên hồn bay vùn vụt tới trăng sao,
Sóng gió nổi rùng rùng như địa chấn,
Và muôn vàn thần phác ngả lao đao.Cả hơi hám muôn xưa ám ảnh,
Hồn trơ vơ không biết lạc vào đâu?
Và sướng phải muôn vàn tinh khí lạnh,
Hồn mê man bất tỉnh một hồi lâu.Rồi sảng sốt bay tìm muôn tử khí,
Mà muôn sao xa cách cõi hoang sơ
Hồn cảm thấy bùi ngùi như rớm lệ,
Thôi hồn ơi, phiêu lạc đến bao giờ!Hồn hãy thoát ly ra ngoài tâm tưởng
Là hồn đừng nghĩ ngợi đến hồn trong,
Cứ để mặc hồn bay ngoài lưởng vưởng,
Ngao du cùng khắp cõi trí mênh mông.Xác hồn ta sẽ rút bao nguồn trăng loạn,
Ngấm vào trong cơ thể những hoa hương,
Và sẽ thở ra toàn hơi thở sáng,
Để trên cao, hồn khỏi lộn màu sương.Rồi hồn nhắm tử thi hồn tan rã,
Bốc thành âm khí loãng nguyệt cầu xa
Hồn mất xác, hồn sẽ nghiêng ngả,
Và kêu rêu thảm thiết khắp bao la…Ôi hồn thiêng liêng không hề chết đặng,
Làm sao hồn chẳng hiểu nghĩa vô biên.
Ngày tận thế là ngày tán loạn,
Xác của hồn, hồn của xác y nguyên.Đêm nay ta khạc hồn ra khỏi miệng,
Để cho hồn đỡ bớt nỗi bi thương.
Nhưng khốn nỗi xác ta đành câm tiếng,
Hồn đi rồi, không nhập xác thê lương.
Hồn Qua Đêm (Hàn Mặc Tử)
Xem thiên tượng qua làn không khí nóng
Hồn qua đêm như ánh sáng qua hương
Thông minh hơn màu nhạc ửng trong sương,
Muôn bóng ý thun dần lên chót vót.
Đường ngạ-quỷ khơi nhiều trang gấm vóc,
Bước êm ru như hoan lạc mời đưa…
Say tê trăng sần sượng cả thời xưa,
Cho linh ứng dồn qua bên thần diệu.
Cho vọng niệm cứ lên gần phiếu diểu,
Sẽ giãn ra như chuông khánh buông lơi.
Hồn trong đêm lý hội được muôn lời,
Thêm sáng suốt khôi tinh thần say đắm.
Chiều tịch mịch nguôi dần theo nguyệt gẫm,
Để câm đi vàng ngọc mấy mươi phương.
Quá thiêng liêng ca ngợi ngọt như đường:
Đây âm nhạc bay buông tuồng trong sách.
Trời vô thượng đã bao giờ có mạch!
Hớp làm sao cho ớn óc run mê.
Biết gì không thanh khí rộng như như đề,
Hồn vẫn muốn… dễ gì đâu định trụ…
Gió đã lặng âu là tư tưởng ứ
Ngưng muôn đời trong một khoảng chơi vơi.
Dẫu hồn bay mà đứng sững giữa trời,
Là tất cả muốn hùa theo phép tắc…
Đêm chờm dậy bóng kinh hoàng lút ngập,
Không trôi hồn nhưng mong nhớ vươn ra!
Ôi thôi rồi! Ai xé toạc bao la?
Rơi luôn xuống những màu trăng lang láng,
Đứt sạch cả những đường yên ánh sáng,
Trời ôi trời! Ngất lịm hết hoa thơ…
Máu của sao, tuỷ của nguyệt bao giờ
Chảy sửng sốt như phông vàng anh ánh
Hồn đã lạnh hình như hồn ớn lạnh
Không buồn về với thể xác đêm nay.
Và run lên như một nhịp cuồng say,
Hồn muốn chết nhưng mà không chết được!
Kén Chồng (Hàn Mặc Tử)
Gương sáng hoa thơm mảnh má đào
Giữ gìn giá ngọc quyết treo cao
Quả mai ba bảy đương vừa lứa
Bến nước mười hai vẫn cắm sào
Trướng chấu chi nên đêm tịch mịch
Bình minh cố đợi khách anh hào
Nhắn nhe chú mán anh mường biết
Thấy quế rừng xanh chớ ước ao
Khách Qua Đường Và Cô Bán Trầu (Hàn Mặc Tử)
Khách qua đường:
Gió chiều mát dịu như kem
Về đâu vội vã cô em bán trầu
Ví dầu duyên thắm nơi nhau
Dừng chân ghé lại trên cầu đã naoCô bán trầu:
Nắng chiều trong lá vừa chen
Chợ chiều hết họp lỡ duyên em rồi!
Vui gì anh hỏi lôi thôi
Tương tư nặng gánh ai người biết choKhách qua đường:
Nắng chiều hôn lấy má em
Giữa đàng gặp gỡ anh thèm duyên tơ
Trên đồi mây trắng vẩn vơ
Bay quanh lưu luyến sững sờ có khiCô bán trầu:
Lòng em như nước ngọc tuyền
Tình em như miếng “trầu nguồn” anh ơi!
Hàng này đáng giá mấy mươi
Mà anh mua lấy cho người ta chêKhách qua đường:
Trong khi khao khát tình yêu
Dẫu rằng tốt xấu giàu nghèo cũng cam
Cánh đồng lả lướt khói lam
Anh mơ cái lúc hương trầm đốt lênCô bán trầu:
Lòng em nghe đã bồi hồi
Yêu anh không biết mở lời sao đây
Ô kìa! Bóng liễu ngất ngây
Đứng im không nói đã say sưa tình.Khách qua đường:
Ở đây có sẵn trầu tươi
Em têm một miếng em mời anh đi
Rồi ra duyên thắm lâu dài
Trăm năm ghi lấy những lời ngây thơ.
Khóm Vi Lau (Hàn Mặc Tử)
Gió rủ nhau đi chốn cả rồi
Nhỏ to, câu chuyện, ô kìa coi
Trong lau như có điều chi lạ,
Hai bóng lung lay, thấy cọ mài…
Chen chúc, bóng trăng dòm thiệt kĩ:
Hai cành lau siết vì yêu thương
Cái Nàng năm ngoái không quay lại
Ngồi nghỉ bên lau để vấn vương
Âm thầm, gió quyến mùi hương mất
Để khóm vi lau đứng trẻn trơ
Từ trước say sưa tình quấn quýt,
Lạnh lùng không nói tận bao giờ…
Lượng Vàng (Hàn Mặc Tử)
Phải cẩm châu duyên
Ngồi xe cảm hứng
Chơi vườn ý riêng?
Nhu mì cho nênÁo xiêm đa sầu…
Thơ lòng thương nhau;
Hoa thơm áy náy
Bến Hương-giang đầu.Thêu thùa trong mơ
Thêu tâm hồn vờ…
Lượng vàng ai bán
Nửa đài cô tô.
Lưu Luyến I (Hàn Mặc Tử)
Tiếng thét bên ngoài xé đám mây
Mặt thành dọi lại đường lung lay
Ở trong trướng gấm còn lưu luyến
Bốn mắt trơ nhìn dở tỉnh say
Tướng quân mặc giáp đứng bên sàng
Ôm lấy phu nhân chẳng nói rằng
Hồi trống sau lưng luôn thúc giục
Mau đem thân đến chốn sa trường
Phu nhân vật vã áo xiêm thừa
Tóc rối đường tơ thảm thiết chưa?
Khóc tớt, lê chân trôi nhạt phấn
Phen này ra trận được hay chưa?
Tiếng thét bên ngoài xé đám mây
Mặt thành dội lại dường lung lay
Ở trong trướng gấm còn lưu luyến
Bốn mắt trơ nhìn dở tỉnh say…
Mùa Thương (Hàn Mặc Tử)
Thơ chưa ra khỏi bút
Giọt mực đã rụng rồi…
Lòng tôi chưa kịp nói,
Giấy đã toát mồ hôi…Thương là thương da diết,
Tôi hiểu nghĩa buồn chưa?
Trăng. Trăng là ánh sáng
Tương tư đã bốn mùa…Cách xa không vói được,
Cắn áo để tức mình,
Khóc cho trào máu mắt
Rồi ôm mộng làm thinh…
Một Cõi Quên (Hàn Mặc Tử)
Đêm ấy lại đêm thức với trăng
Mưa ngoài hiên lạnh ẩn dáng Hằng
Cô đơn! Ừ nhỉ, chừng quạnh quẽ
Đêm rất riêng mình – Một cõi quên!Tôi trả cho tôi những ngại ngần
Trả người – đây nhé những phân vân
Cõi riêng lặng lẽ gài then kín
Ngoài ấy người vui với bụi trần.Cơn gió lập đông buốt lạnh lùng
Tứ bề gom lại một cõi không
Lặng nghe – Tôi nhé, nghe tôi khóc
Hiện hữu mà chi? Chỉ nghẹn lòng.
Này Đây Lời Ngọc Song Song (Hàn Mặc Tử)
Này đây lời ngọc song song,
Xin dâng muôn sóng tơ đồng vơi vơi.
Xin dâng này máu đang tươi,
Này đây nước mắt, giọng cười theo nhau.
Mới hay phong vị nhiệm mầu,
Môi chưa nhắp cạn mạch sầu đã tuôn.
Địch ơi! lệ có nguồn,
Hãy chia bớt nửa nỗi buồn sang tôi.
Hôm nay trời lửng lơ trời,
Giòng sông ánh sáng sẽ trôi hoa vàng.
Tôi ngồi ở bến Hàn giang,
Khóc thôi mây nước bàng hoàng suốt đêm.
Nắng Vàng (Hàn Mặc Tử)
Tặng một cô gái qua đường
Mê trăng là đâm mê trinh tiết
Mê nắng vàng như phối hiệp tình duyên.
Phơi lòng chi, cho áo gió ngả nghiêng
Đem trong chữ muôn câu thêm sáng nghĩa
Xuân trên má, ý thơ lan thấm thía
Hây hây mơ, chín gấc giữa mùa hương.
Cô đương đi, – tôi đương thả dây thương
Sẽ cuống quýt trên đôi môi luôn chớp,
Nắng sẽ dai và trí cô sẽ ngớp,
Ý ưng đi, -nhưng chân vướng tơ yêu…
Môi bối rối, không lẽ nói cho nhiều
Bị mắc cỡ với muôn chim đường bộ
Cô say nắng, hay nắng say tiếng thơt.
A ha ha! Trong một phút thôi miên!
Nín hơi thơm bằng sức điện tình truyền
Tôi gò được một mùa xuân phẩm tiết.
Mùa xuân ấy là lòng tôi tha thiết.
Mê cuống cuồng say điêu đứng vì thương
Ôi chao ôi! Trong nắng rực mùi hương…
Ngày Tết Xa Nhà (Hàn Mặc Tử)
Riêng tớ xuân về dạ héo von
Xa nhà xa vợ với xa con.
Hoa đào trên áo gây hương nhớ,
Tiếng pháo bên tai giục nỗi buồn.
Thoi én như thêu tranh cách biệt,
Gió xuân càng lạnh kẻ cô đơn.
Người vui tấp nập mòi sung sướng,
Riêng tớ xuân về dạ héo von…
Ngày Xuân Đi Chơi Đề Thơ Ở Chùa (Hàn Mặc Tử)
I
Tức cảnh đề thi trước cửa chùa,
Mỹ nhân năm ngoái lạc vào chưa.
Quanh hồ cỏ mọc hoa sen vắng,
Phưởng phất mùi hương ngọn gió đưa.II
Gió đưa tiếng kệ thoảng bên tai,
Đề vịnh tiêu dao trước Phật đài.
Nét chữ đan thanh còn rỡ rỡ,
Phong lưu gấp mấy bạn Thiên Thai.III
Một năm tu đến một lần thôi,
Một bữa cơm chay cũng khó coi.
Một chén trà dâng chưa phải cách,
Một câu: mô Phật, một câu mời.IV
Êm đềm mát mẻ khí ban mai,
Đến Phật nghe câu sướng lỗ tai,
Bảy bước thành thơ mau mắn lạ,
Ra về tưởng lạc lối Thiên Thai.
Ngoạn Cảnh Chùa I (Hàn Mặc Tử)
Đề huề trăng gió đến Thiên Thai
Cảnh trí thần tiên bước lạc loài
Ngắm nghía non sông, vầng khói toả
Vạch vùng hoa cỏ, hạt sương rơi
Cây sum suê lá, chùa nương bóng
Suối láng lai dòng, khách rửa tai
Phàm tục đến đây nhờ Phật độ
Đừng vương vấn nữa nợ trần ai
Ngoạn Cảnh Chùa II (Hàn Mặc Tử)
Khách trần rẽ lối Thiên Thai
Cỏ hoa lạ mặt tươi cười làm quen
Xinh thay phong cảnh rừng thiền
Bầu sen hương ngát cạnh đền suối reoNói:
Bích Khê động khẩu, ưng trường tại
Khách trần ai bước tới ngỡ non tiên
Thấy hoa cỏ lạ muốn làm quen
Lòng thấm thía mùi thiền như thoát tục
Thuỷ nhiều môn tiền ba lộng nguyệt
Phong lai lâm hạ ảnh phiêu dương
Chuông tế độ thức tỉnh bạn văn chương
Bầu trăng gió dễ thường quên nhắm nhía
Im mát bóng đàm hoa phước địa
Phật Quan Âm rừng tía có linh thiêng
Xuống đây ngoạn cảnh thiên nhiên.Đề tại chùa Ông Núi
Mùa hè năm 1930
Nhàn (Hàn Mặc Tử)
Cổ nhơn hát: Vô sự tiểu thần tiên,
Trăng gió ấy nước non nầy thật hữu duyên.
Nước hồ sen thuyền lan bơi một lá,
Hái hoa sen đem về dâng cho ả.
Thú yên hà say tỉnh một đôi chung,
Chém lượng sóng nhớ đến khách anh hùng.
Phú Xích Bích ngâm nga hừng chí lạ,
Cầu thệ thuỷ mỹ nhân nào ngắm đó.
Quán thu phong còn hẹn gặp nhau kia,
Bước nhàn du chơi đã chán chê.
Vình nhớ lại mấy năm về trước,
Trời ghen ghét bắt làm cho được.
Hai bàn tay trắng trả nợ non sông,
Bây giờ đây lòng đã sạch lòng.
Túi thơ văn rờ lại thử còn bay mất,
Ờ ờ lưu lạc phong trần còn dính chặt.
Mở phăng ra đề vịnh một đôi chương,
Ngoảnh đầu xem: hoa ké ké, nguyệt chán chường.
Không lẽ thờ ơ thành phụ bạc,
Chưa hết công danh giả đò về Kiếm Các.
Ông Trần Đoàn mới thật tiêu dao,
Người nghiêm tử, khí tượng lại anh hào.
Giúp vực Hán sợi tơ còn để tiếng,
Không thèm vinh hoa, thích nhàn là sướng.
Danh lợi mà chi, phú quý ấy mà chi,
Bên hoa ngắm rượu, dưới nguyệt ngâm thi.
Nhạc Bay (Hàn Mặc Tử)
Thơm như tiếng ngọc lưng chừng,
Mát như hơi mát của lòng đương tơ.
Áo xuân trong trắng ai ngờ,
Áo người quân tử bây giờ nao nao.
Nhạc bay là nhạc còn cao,
Đố chàng lắng biết phương nào là phương
Nhạc về quên nhớ quên thương,
Cho người nước Lỗ đo lường dư âm.
Nước Mây (Hàn Mặc Tử)
Nắng nhạt, rừng tùng lách tiếng ca
Bên đèo em ngắm chân trời xa
Dưới đèo bóng mát lan bờ ruộng
Em cởi niềm ra, trải ý raHơi thở êm nồng trộn với hương
Với làn gió nhẹ với tình thương
Bao la như cảnh trong mơ ước
Tôi chỉ yêu em ở dọc đườngVì chưng tâm trí chỉ băn khoăn
Đến sắc yêu kiều của mỹ nhân
Ở chỗ sông hồ hay quyến luyến
Ở nơi tình tự của hoa trăngVì chứng u uẩn của lòng tôi
Chỉ biết khơi ra tản giữa trời
Vào lúc nắng chiều thôi rỡn lá
Vào hồi suối lặng gió chơi vơiVì chưng ý nghĩa của tình yêu
Chỉ giải ra khi nhạt bóng chiều
Và chỉ phô trương màu nghệ thuật
Trên làn sóng áo lúc đìu hiuVì chưng tất cả vẻ ngây thơ
Quyến rũ mê hồn của gái tơ
Chỉ lộ nên tình trong sạch được
Là nhờ đứng lặng cảnh trong mơTôi chỉ yêu em như thế này
Luôn bây giờ với mãi sau đây
Lòng tôi áy náy trong khi gió
Rủ rỉ bên tai chuyện nước mây…
Phút Mơ Màng (Hàn Mặc Tử)
Đêm hôm qua,
Giấc mộng sa đà;
Anh nằm trông thấy bông hoa tơi bời.
Sóng lòng vơi vơi,
Nỗi lòng chơi vơi;
Buồn tình anh nhớ đến người năm xưa.
Xuân đang vừa,
Duyên lứa đang vừa;
Ước ao ao ước em chờ “vu quy”.
Ôi, thời gian đi…
Lỡ mất giai kỳ;
Gặp anh buổi ấy em liền thương ngay.
Không rượu mà say,
Rứa mà say;
Đôi ta hớn hở với ngày xuân sang.
Tích tịch tình tang,
Tình tình tang…
Ai hay ly biệt đoạn tràng từ đây.
Mịt mù nước mây.
Phong Hoa Tuyết Nguyệt (Hàn Mặc Tử)
Phong
Gió vàng lay động bức rèm thưa,
Nắng rọi sương tan mát mẻ chưa.
Tỉnh giấc Vu Sơn cười chúm chím,
Tóc mây tha thiết chạnh lòng ưa.Hoa
Hương thơm ngào ngạt nức hương lân,
Một đoá trà mi lắm vẻ xuân.
Lạc bước Đào Nguyên mường tượng mãi,
Đôi hoa dưới nguyệt cũng tinh thần.Tuyết
Gốc biển chồi lan tuyết phủ đầy,
Chăn cừu quấn chặt mộng còn say.
Nhành mai rã rượi theo chiều gió,
Vách quế phòng tiêu lạnh dấu giày.Nguyệt
Cung Thiềm lững thững nguyệt đêm thanh,
Rọi đoá hoa khôi thật hữu tình.
Một khúc dịu dàng êm ái lạ,
Lam Kiều có khách đợi năm canh.
Rụng Rồi (Hàn Mặc Tử)
Thơ chưa ra khỏi bút
Giọt mực đã rụng rồi
Lòng tôi chưa kịp nói
Giấy đã toát mồ hôi.
Say Máu Ngà (Hàn Mặc Tử)
Lòng ta là một bài thơ mãnh liệt
Văng tung lên trên thế giới mông lung
Nức lời ra réo bao niềm bi thiết
Làm buồn lây lây đến cõi vô cùngTa đứng giữa không không kiêu ngạo
Há mồm ra hứng giọt mật trăng rơi
Rồi ngậm lấy hơi ngà trong tiếng sáo
Cho lưu thông khí huyết khắp thân ngườiTa sầu lắm, một thứ sầu vô cớ
Cất cao lời gọi giật tiếng ma kêu
Đương xáng mạnh vào trong sườn núi lở
Làm giật mình mây nước cõi phiêu diêu
Sống Khổ Và Phấn Đấu (Hàn Mặc Tử)
Sao tôi thấy cuộc đời máu me lênh láng
Như bãi sa trường trong lúc hỗn loạn.
Sao tôi thấy dân chúng bị lầm than,
Dưới bóng mặt trời đầy rẫy hào quang.
Ngán thay! Cuộc đời sống khổ!
Nào non sông mưa mưa, gió gió,
Nào trời đất lơ láo, láo lơ.
Phủ màn mây ảm đạm, mịt mờ,
Như biến mất vào trong cõi mộng.
Kìa đại hải, kìa tràng giang ầm ỳ tiếng sóng,
Như bất bình tức tối đấng Cao xanh…
Nào những ai tự phụ bực tài danh,
Trong cảnh huống càng nên phấn đấu.
Phải, phấn đấu dầu đường đầy những máu,
Cứ hùng cường, dũng liệt bước lên.
Đạp cho bằng trở lực của thiên nhiên,
Là những sự chướng gai thường thế lộ.
Hãy tự mình bền gan tiến thủ,
Chí không lay thì trở lực phải lung lay.
Rồi bao nhiêu nỗi thống khổ đắng cay,
Lần lần sẽ phẳng lì tiêu tán.
Rồi trời đất quang minh sáng láng,
Đem về cho làn không khí trong xanh.
Nỗi bất bình bên cạnh sẽ thanh thanh,
Làn sóng hận lặng trang trên bãi ải,
Hết ta thán cõi đời là bể khổ,
Phải vậy chăng hỏi khách tài tình?
Sớm Mồng Một Tết Đi Xe Lửa Ra Huế (Hàn Mặc Tử)
Trời đất tinh sương ngó lập loà!
Lên xe mà mắt mở chưa ra…
Thấy xanh hoa cỏ, xuân về mẻ!
Nghe động non sông, tết vậy hà!
Dãy núi nằm trơ tuồng lật đật,
Ngành cây chết đứng khéo bôn ba…
Một toà cổ miếu trong lùm khói…
Còi rúc vang lên sắp tới ga.
Siêu Thoát (Hàn Mặc Tử)
Mới hay cõi siêu hình cao tột bực,
Giữa hư vô xây dựng bởi trăng sao.Xa lắm rồi, xa lắm, hãi dường bao!…
Ai tới đó chẳng mê man thần trí,
Toà châu báu kết bằng hương kỳ dị
Của tình yêu rung động lớp hào quang.Những cù lao trôi nổi xứ mênh mang,
Sẽ qui tụ, thâu về trong một mối,
Và tư tưởng không bao giờ chấp nối
Là vì sao ? Vì sợ kém thiêng liêng.
Trí vô cùng lan nghĩ rộng vô biên
Cắt nghĩa hết những anh hoà huyền bí.Trời bát ngát không cần phô triết lý
Tợ ánh lai chấp choá những hàng châu
Ta hiểu chi ánh gió nhiệm mầu ?
Những hạt lệ của trích tiên đày đọaA ha ha? Say sưa chê chán đã
Ta là ta hay không phải là ta ?
Có gì đau, cả thế giới cao xa,
Như cỗi rễ của trăm nguồn đạo hạnhHớp rượu mạnh, máu càng hăng sức mạnh
Ôi điên rồi! Khoái lạc đến ngất ngư
Thương là thương lòng mình giận chưa nư
Hồn vội thoát ra khỏi bờ trí tuệ.
Tởn Làm Thơ Đường Luật (Hàn Mặc Tử)
Dai như giẻ rách có ai dè
Thấy họ làm thi, cũng ngứa nghề
Ưng gọi gió trăng ngâm để chứng
Muốn kêu trời đất đọc cho nghe
Hoa tay tưởng khá đem đi mét
Đắc ý rằng hay mới chạy khoe
Bảy bước thành thơ tài tử lắm
Dai như giẻ rách có ai dè
Tự Thuật (Hàn Mặc Tử)
Hai mươi mốt tuổi, tuổi như hoa
Tác hãy còn non, tứ đã già
Hẹn với xuân xanh chơi cái đã
Làm trai cho biết mặt sơn hà
Tự Trào (Hàn Mặc Tử)
Người sao như tỉnh lại như say
Xác rác, xơ rơ, cái mặt mày
Ưng sống với đời “thi sĩ” mãi
Cho nên quần áo chẳng buồn thay.
Thương (Hàn Mặc Tử)
Cả trí lự, hàng thơ và gấm vóc
Và hồng nhan kiêu ngạo bãi hồn điên
Sao lòng bay không đến cõi hờn ghen
Cho thấm thía đủ mùi xuân trai trẻ ?Nơi cô tịch, thiếu gì trăng gắm ghé
Nơi chiêm bao còn đọng phấn yên chi
Và trong đây những nét yêu vì
Có đủ ánh ngọc vàng tân thế giớiTôi ao ước với thanh âm vời vợi
Với cả mùi băng phiến chị đồng chinh
Với gì đâu trang trọng vẻ xinh xinh
Như một nửa niềm riêng vừa mới ngõCho tôi hết! Lời thơ tôi nức nở
Và rung rinh xao xuyến cả đêm nay
Ngòi bút tôi rền rĩ mực cuồng say
Cho đến cả bàn tay đương lảo đảoTôi thương quá, thương những nguồn ảo não
Gió thì rét mướt lá thì run run
Những viền môi phai lạt hết màu son
Những tiếng nói nghẹn ngào trong nước mắtBiết tìm đâu ra muôn vàn thanh sắc
Những tên hoa đằm thắm phổ quần phương
Cho tôi tìm lại nghĩa của mến thương:
Là nói tớt hay nghĩa là khóc ngất….
Trên Bờ (Hàn Mặc Tử)
Tặng người non nước…
Khói mờ mặt nước trời mông lung
Trăng lạnh hào quang tâm đáy sông
Thấp thoáng buồm ai nơi Vô tận
Trên không chìm đắm tiếng tơ lòng
Tiếng thông vi vút như van lơn
Cái cảnh hoang vu gió chập chờn
Trên bãi cát vàng không gót khách
Mây buồn vơ vẩn bay đầu non
Sóng đuổi nhau về bến Sở giang
Xa xôi ai biết thiếp mong chàng
Ngây tình, bóng liễu câm không nói
Trong khóm vi lau có tiếng than…
Thời gian theo nước trôi đi mãi
Để mặc trên bờ cái én bay
Tà áo buông theo chiều gió lướt
Ngẩn ngơ, Nàng đứng trông trời mây…
Trên Cầu Tràng Tiền (Hàn Mặc Tử)
Lớp lớp ngựa xe qua
Đờn ông với đờn bà
Biết bao cô áo tím
Nước da trắng nõn nà…
Tà áo gió lung lay
Nhìn xem cũng hay hay
Cô em dường đỏ mặt
Bẽn lẽn làn tóc bay…
Lớp lớp ngựa xe qua
Quan non với quan già
Ung dung trong áo gấm
Trước ngực cái bài ngà…
Thất thểu trên vệ đường
Anh chàng bận áo lương
Trời không mưa không nắng
Thỉnh thoảng lấy dù trương
Lớp lớp ngựa xe qua
Tàu Tây với lại Chà
Ô kìa con “đĩ thúi”
Bao tóc bỏ đuôi gà…!
Trên Dòng Tiêu Kim Thuỷ (Hàn Mặc Tử)
Dải lụa đào phất phơ
Mùi hương bay vẩn vơ
Sa đà trên mặt nước
Tiếng hát cô đò đưa
Tiếng ca như thiết tha
Đắm đuối theo dòng nước
Trong sương mờ, tan ra
Trong thuyền cô gai tơ
Đôi mắt như lờ đờ
Làn nước trong phản chiếu
Khuân mặt còn ngây thơ
Hơi nước bốc lên không
Bóng trăng chìm đáy sông
Hơi may nghe lành lạnh
Ngân nga tiếng chuông vàng
Đưa lại bến Hương giang
Làn sóng rung rinh động
Bồi hồi tâm nữ lang
Tương Tư (Hàn Mặc Tử)
Gió xuân đi khỏi bao giờ,
Tấc xuân với tấm lòng thơ não nùng.
Hỏi mình, mình có nhớ nhung,
Bao la non nước một vùng nước non.
Quen nhau từ thuở đào non,
Biết nhau từ thuở trăng tròn, ai ôi!
Hương thơm bay mất đi rồi,
Mỗi lần hoa nở gây mùi yêu đương.
Chiêm bao thấy mặt chán chường,
Tỉnh ra hoảng hốt, hỏi nường, nường đâu!
Sao trong giai tiết mà sầu,
Rưng rưng nước mắt ai hầu lau cho?Mở miệng không ra, những nghẹn ngào,
Tương tư sầu ấy cực làm sao!
Nghe chim anh võ kêu buồn đáp,
Thấy bóng đông quân tới biếng chào.
Đứng sững ngoài hiên mà tưởng tượng…
Ngồi thừ trước án để chiêm bao.
Mặc cho hoa rụng bay tơi tả,
Lẩm bẩm: “Em ơi, khổ thế nào”!
Vẩn Vơ… (Hàn Mặc Tử)
Tình ta đêm ấy dạt dào
Lòng ta uyển chuyển khác nào khúc ca
Ly ta trong gió đưa ra
Với mùi hương ướp sà sà trên không
Bâng khuâng trong cõi mơ mòng
Hỡi người thiếu nữ có chồng hay chưa?
Thèm thuồng nên mới say sưa
Hát lên những tiếng cho vừa lòng ai
Hát rằng khách tới Thiên thai
Vẩn vơ, chỉ đứng bên ngoài trông vô
Trong rèm thấp thoáng gái tơ
Nửa toan giấu kín nửa vờ phô ra,
Mơ màng một ánh hương qua
Vớt Hồn (Hàn Mặc Tử)
Mây chết đuối ở dòng sông vắng lặng
Trôi thây về xa tận cõi vô biên
Trong thuyền mơ bỗng nghe ai đằng hắng
Thôi phải rồi đích thị tiếng ma điênHồn ta rú trong đêm sâu ảo não
Tiếng lung lay xao xuyến cả ngàn sao
Và bóng trăng trong âm thanh lảo đảo
Rã lần như hương khói giấc chiêm baoTa muốn hớp một hơi cho đã ngán
Khúc ly tao chìm nổi giữa lòng trăng
Ta cảm thấy hồn ta bay tản mạn
Nhập vào trong tia sáng của sao băngHồn ta hoá làm tơ trăng ẻo lả
Để rung rinh lời nói của uyên ương
Để một khi trên xiêm đào vướng ngã
Để rình nghe hơi thở của tình nươngVà rượt theo đêm nay bao lượn sáng
Nhát ma le cho khiếp vía nàng ơi
Hãy theo ta ! Hãy theo ta chầm chậm
Xuống bờ sông mà vớt mảnh hồn trôi
Xuân Như Ý (Hàn Mặc Tử)
Thần trí cao dâng đến chín trời
Cung cầm rất lạ nỗi chơi vơi
E khi mùi đạo là hương đức
Đớp mắt lên cho chí rụng rời
Hào quang vây riết điềm chiêm bao
Chúa hiện ra trong điệu nhạc nào
Đầy rẫy no nê nguồn sáng láng
Rất nên trăng ngọc với vàng sao
Phút giây hoan lạc ngớp vô song
Bờ bến thơ đây rộn gió lòng
Ý đã nên sang, tình phải trọng
Cho mau! Lời nguyền nóng lên không
Chúa tôi, trên hết báu thanh xuân
Rất đã, rất no, ớn bội phần
Lời đẹp cao rao muôn trượng cả:
Đây, xuân như ý, nguyện như rằm.