Website VanMau.Com tổng hợp bài văn mẫu đề tài Kể về một kỉ niệm đáng nhớ của em . Các bài văn mẫu dưới đây có đặc tính tham khảo. Bạn đọc không nên copy giống hệt nhé.
Bài văn mẫu Kể về kỉ niệm đáng nhớ lớp 6 số 1
Em nhớ mãi không phai tiết trả bài hôm ấy … khoảnh khắc khiến ngỡ ngàng và khổ cực nhất với em bắt đầu từ khi bước vào lớp sáu, bởi vì em đã bị một điểm ba môn làm văn.
Cô giáo Thanh trả bài kiểm tra cho lớp. cô giáo đặt cuốn vở của em xuống bàn, khuôn mặt có vẻ không hề vui. Linh tính như mách\ bảo điều gì, em hấp tấp lật giở từng trang. các điểm tám, chín đỏ chói ở đầu trang như đang mỉm cười đối với em. Em lật tiếp. Chao ôi! Em chẳng thể tin vào mắt mình: một điểm ba to tướng xuất hiện trước mặt! Choáng váng, em như lịm đi trước sự thực phũ phàng ấy.
Không được, chẳng thể như vậy được! Em vẫn cố định thần nhìn lại, nhưng mà còn nghi ngờ gì nữa? Con số ba in rõ trên trang vở. Em vội vàng gập vở lại, bần thần nhìn những bạn khác, dường như bạn nào cũng hớn hở với kết quả của mình, chẳng ai để ý tới nỗi đau khổ của em. Có lẽ các bạn nghĩ rằng em đang sung sướng với điểm tương đối cao như mọi lần vì em là cây Văn của lớp cơ mà! Càng nghĩ càng tuổi thân, em cúi gầm mặt xuống. Lần giở lại bài, dòng chữ cô phê hiện lên rõ ràng trước mắt: Lạc đề!
Em đọc lại đề bài và trông thấy đúng là mình sai thật. Đề bài bắt buộc tả một dòng sông (một cánh đồng hay một góc phượng…) gắn với kỉ niệm thời ấu thơ, thế mà em lại đi nhắc về một kỉ niệm sâu sắc thời nhỏ. Đề bài ấy đối với em không hề khó chỉ là em quá chủ quan, chẳng chịu đọc kĩ. Nhớ lại giờ làm bài hôm đấy, em đã nộp bài đầu tiên trước bao đôi mắt thán phục của bè bạn mà bỏ quên lời cô giáo nhắc nhở: tất cả các em phải xem lại bài thật kĩ trước lúc nộp. Có lẽ vì ỷ vào sức học của mình, và thỏa mãn trước những lời khen của thầy cô và bạn bè nên em đã thành một đứa bé tự mãn, kiêu căng từ khi nào chẳng biết.
Đúng lúc ấy, bạn Hà thì thào bên tai em, giọng mừng rỡ:
– Lan ơi, bài hôm nay tớ được bảy điểm nhé! Cố mãi rồi mình cũng đạt điểm khá hơn một tý. Mẹ mình chắc mừng lắm … Ủa! Mà sao mặt cậu tái thế kia? Được mấy điểm? Cho tớ xem nào!
Nghe Hà kể, em lại càng buồn bã và xấu hổ. Hà đang sung sướng với điểm bảy đầu tiên của môn làm văn. Còn em, kẻ vẫn coi điểm bảy là bình thường, thế mà hôm nay lại bị điểm ba! Chẳng thể nào diễn đạt hết nỗi bất lực của em lúc đấy. Em cảm thấy ánh mắt cô vừa buồn rầu, vừa kinh ngạc, rồi lại thất vọng: Sao lại thế hả Lan? Cô rất buồn …
Trên đường về, em lo âu và bối rối. Cha mẹ tin tưởng ở em rất nhiều. Nếu như biết em bị ba điểm môn làm văn thì cha mẹ em sẽ nghĩ gì đây? Bố thường động viên em học cho giỏi và hi vọng rằng em cũng sẽ trở thành giáo sư như bố. Còn mẹ nữa, biết bao đêm mẹ ngồi đan len, cố chờ em học xong bài để cùng nhau đi ngủ. Mẹ cũng chỉ mong có một điều là con gái mẹ học giỏi giang. không thể làm cho cha mẹ thất vọng, em sẽ giấu bài đi, sẽ nói lại rằng cô bỏ qua bài này không chấm điểm vì cả lớp làm bài kém quá … lẩn quẩn với ý nghĩ không tốt đó, em đã về đến nhà mà đầu óc vẫn mông lung.
Vừa vào tới cổng, mẹ nhẹ nhàng bước xuống thềm đón em. Ánh nhìn của mẹ chợt hoảng hốt lúc thấy em trông phờ phạc mỏi mệt. Em đã ôm chầm lấy mẹ, khóc tức tưởi. Không, em chẳng thể lừa dối người mẹ yêu dấu của mình.
Tối hôm ấy, em đã xem kĩ lại bài. Điểm ba nhắc nhở em hãy nhìn lại mình. Em tự nhủ: sẽ chỉ có một điểm ba này mà thôi. Em sẽ cố gắng tiếp tục giành được các điểm chín, điểm mười và sẽ lại được cha mẹ, thầy cô giáo, bè bạn tin tưởng yêu quý như trước.
Bài văn mẫu 2
Ngày giá lạnh nhất vào mùa đông năm ngoái là ngày mà em không thể nào quên. Cũng nhờ vào ngày hôm đấy mà em biết sống hữu dụng, có ý nghĩa hơn.
Em và Mai sống chung một xóm từ ngày trước. Vì hay sang chơi nên em cũng biết nhà bạn ấy điều kiện cuộc sống không được tốt cho lắm. Mai là một cô bạn rất tốt bụng, bạn đấy đã giúp đỡ em rất nhiều trong học tập. Hai đứa lúc nào cũng bám nhau giống như sam, chẳng bao giờ cãi vã hay giận dỗi gì cả.
Em còn nhớ, mùa đông năm ngoái trời vô cùng lạnh, chỉ cần bước ra ngoài sẽ cảm nhận được sự giá rét như cắt da cắt thịt. Chúng em phải mặc thật rất nhiều lớp áo ấm mới có thể đi đến ngôi trường thân yêu. Đúng vào hôm trời rét nhất, em thấy Mai ngồi run cầm cập, môi tím tái, chân tay lạnh cóng lại. Khi nhìn lên người bạn ấy em mới thấy bạn đó chỉ mặc một cái áo mỏng bên trong và một cái áo len cũ bên ngoài. Thấy vậy, em thương bạn lắm, em đến bên rồi nắm lấy bàn tay lạnh cóng của Mai và hỏi:
– Cậu mặc ít áo thế này lạnh lắm phải không?
Mai cười và đáp lại em:
– Không sao đâu, tớ mặc thế này quen rồi, như thế là đủ ấm rồi!
Trong đầu em lúc ấy bỗng nảy ra ý định sẽ tặng cho Mai chiếc khăn len em đang quàng trên cổ. Chiếc khăn đó mẹ đã mất một thời gian rất lâu để đan tặng em đúng dịp sinh nhật vừa rồi. Em rất quý chiếc khăn ấy nhưng vì thương bạn nên em không cảm thấy tiếc chút nào. Lúc đầu Mai cứ chối từ, em năn nỉ mãi bạn đó mới chịu nhận lấy. Mai nói cảm ơn em, trông bạn ấy biết ơn em lắm. Lúc bạn đó quàng chiếc khăn vào em thấy khuôn mặt bạn như đỡ nhợt nhạt hơn, em cũng cảm thấy vui hơn vì đã truyền bớt hơi ấm cho Mai bớt lạnh.
Trên con đường về nhà em lại khá lo âu. Em sợ mẹ buồn vì em đã cho bạn món quà sinh nhật mẹ tặng. Vừa về tới cổng đã thấy mẹ đứng đón em, em chẳng biết phải nói với mẹ về chuyện đó thế nào. Thấy trên cổ em không quàng khăn, mẹ vội hỏi:
– Trời lạnh thế này sao con không quàng khăn vào, nhỡ bị ốm thì sao?
Em ngại ngùng bước đến và nhẹ nhàng nói với mẹ một cách ấp úng:
– Mẹ ơi, khi sáng con thấy Mai chỉ mặc hai chiếc áo mỏng nên … Con đã tặng lại bạn … cái khăn của mẹ rồi ạ. Con xin lỗi vì không giữ quà mẹ tặng!
Em cứ nghĩ mẹ sẽ mắng em vì không biết trân trọng quà mẹ tặng, nhưng không ngờ mẹ lại ôm em vào lòng và trìu mến nói:
– Con của mẹ ngoan quá, con lớn thật rồi, đã biết để ý tới người khác. Mẹ không trách con đâu.
Lúc đó em thấy nhẹ nhàng và hạnh phúc lắm. Ngày mùa đông giá rét cũng trở thành ấm áp hơn. từ khi đấy em luôn tự hứa phải biết để ý đến bè bạn, tới mọi người xung quanh và làm thật nhiều việc thật tốt cho cha mẹ vui lòng.
Bài văn mẫu Kể về một kỉ niệm đáng nhớ của em hay nhất số 3
Đang rửa rau, cắm cơm giúp mẹ em chợt nhớ lại ngày trước lúc lần đầu làm mấy việc thế này. Đó quả là một kỉ niệm đáng nhớ mà em không thể nào quên: lần đầu tiên tự đi chợ nấu cơm.
Em rất thích nấu nướng nhưng khi còn nhỏ em không bao giờ được tự tay vào bếp. Mỗi khi em muốn động vào con dao hay bếp thì mẹ đều ngăn lại vì sợ em còn nhỏ, em không biết làm sẽ dễ bị thương. Thế nên dù thích đến mấy em cũng chỉ có thể ngồi gọn ở phía bàn ăn chú tâm nhìn từng cử chỉ của mẹ khi nấu bếp. Em ước gì có thể lớn thật nhanh để phụ giúp được mẹ và nấu những món mình thích.
Đấy là chuyện của hai năm trước, bây giờ em đã nấu được tương đối nhiều món ăn. Việc em lần đầu được tự nấu ăn là một kỉ niệm thật đáng nhớ. Hôm đó là một ngày cuối tuần, em được nghỉ ở nhà. Giống như bình thường cả nhà sẽ cùng nhau ra công viên chơi hay đi xem phim. Nhưng đúng lúc đó, bố em đi công tác xa, còn mẹ em thì có việc đột xuất cần giải quyết tại cơ quan nên đều đi vắng. Trước lúc đi mẹ đã dặn em ở nhà trông nhà kỹ lưỡng, không được tự tiện mở cửa cho người lạ, tới buổi trưa mẹ sẽ về. Sau lúc mẹ đi em ngồi xem bộ phim hoạt hình yêu thích mọi ngày, rồi lấy truyện tranh ra đọc, lấy bánh ra ăn. Đến buổi trưa, em cảm thấy rất đói, quan sát đồng hồ thì đã gần tới mười hai giờ. Em thắc mắc không biết mẹ bận gì mà mãi không về, em chạy ra gọi một cuộc điện thoại cho mẹ:
– Mẹ ơi, trưa nay mẹ có về nhà không ạ?
– Trên cơ quan có nhiều việc cần giải quyết quá, giờ mẹ vẫn chưa xong, con đói thì lấy tạm bánh ra ăn nhé, lát mẹ về mẹ mua đồ ăn cho con sau nhé! – Mẹ nói.
Em đành cụp máy và quay về phòng đọc truyện chờ mẹ về. Bụng tuy đói nhưng em không muốn ăn bánh vì sáng nay em đã ăn bánh ấy rồi. Trong đầu em chợt nảy ra ý tưởng: “Hay là mình tự nấu bếp nhỉ?”. Nghĩ vậy em chạy ra bếp mở tủ lạnh, nhưng trong tủ chỉ còn vài quả trứng, không hề còn một chút rau xanh nào. Em liền chạy vào lấy tiền tiêu vặt của em, nhấc chìa khóa ra mở cổng đi mua rau. Em đi ra phía chợ tại đầu ngõ để mua một bó ra muống. Em thấy ở đấy có dưa chuột nên em đã mua thêm một ít dưa chuột về ăn vì mẹ vô cùng thích ăn. Vừa đi trên đường em vừa hí hửng, nghĩ thầm trong lòng: “Chắc mẹ sẽ rất ngạc nhiên đây”.
Về tới nhà em bắt đầu cắm cơm, nhặt rau muống, em nhớ lại trong đầu bí quyết ngày thường mẹ nấu để làm theo. Em vo gạo, tuy nhiên đến khi đong nước em không biết đong thế nào nên em cho theo cảm tính, không hề biết cho như thế nào là vừa. Sau đó em rửa sạch rau để chuẩn bị nấu. Em lấy chiếc nồi to nhất, đun một nồi nước luộc rau thật nhiều. Đợi mãi nước chưa sôi nên em đã ra gọt dưa chuột. Em thấy mẹ hay lấy con dao gọt mướp để gọt nên em làm theo. Công đoạn đấy thật đơn giản. Nước sôi em cho rau muống vào luộc, nhưng lại không hiểu sao em làm như mẹ mà rau muống lại không hề có màu xanh. Sau đó em đặt chảo lên để ốp trứng, vì cho lửa quá to nên em làm cháy một quả trứng, em đành phải bỏ nó đi. Em ốp lại hai quả mới, lần này đã thành công hơn rồi, chỉ bị cháy một chút thôi, tuy nhiên trông nó không được đẹp mắt lắm. Em hì hục làm hơn một tiếng, rồi cuối cùng đã bày xong thành tựu của mình lên bàn ăn, chỉ chờ mẹ về thưởng thức thôi.
Một lúc sau, tiếng chuông cửa vang lên, mẹ về, tay xách theo một túi đồ ăn sẵn. Em lon ton chạy ra đón mẹ và dắt mẹ vào ngay trong bếp và khoe ngay:
– Mẹ ơi, con tự nấu cơm chờ mẹ đó. Mẹ hãy thử tay nghề đầu bếp của con nhé!
Mẹ em vẫn không hết ngạc nhiên, đứng nhìm mâm cơm một lúc mẹ mới ngồi xuống. Mẹ gắp từng món để thưởng thức. Mẹ vừa ăn vừa khen em nấu khéo vì nhiều món em nấu không có cần cho nhiều gia vị cầu kì. Khi mẹ nhìn lên nồi nước luộc ra muống lớn trên bếp mẹ chỉ bật cười. Từ sau hôm đó mẹ đã biết em cũng có thể tự nấu ăn nên mẹ bắt đầu dạy em nhiều món đơn giản. Hiện tại em đã nấu được thuần thục tương đối nhiều món.
Chắc hẳn em sẽ không bao giờ quên kỉ niệm đấy.Trong cuộc sống em nghĩ cũng cần có nhiều lúc mình phải nỗ lực và cố gắng để làm những việc mình yêu thích.
Phía đằng trên là những bài hay nhất về Kể về một kỉ niệm đáng nhớ. Bạn học còn có thể xem thêm: những bài văn hay lớp 6 khác