VanMau.Com tuyển tập các bài làm văn nội dung là Kể Về Một Việc Tốt Mà Em Đã Làm . Những bài làm văn dưới đây mang đặc tính tham vấn. Bạn học đừng có sao chép 100% nhé.
Bài văn mẫu Kể Về Một Việc Tốt Mà Em Đã Làm số 1
Em từng nghe mẹ em nói rằng “Trao yêu thương sẽ nhận lại yêu thương” nhưng chẳng bao giờ em hiểu hết được ý nghĩa của câu nói đấy cho đến lúc em hỗ trợ giúp đỡ được một bà cụ nghèo khổ. Lúc bấy giờ em mới cảm thấy thấy rằng khi trao mọi yêu thương cho người khác chúng ta không chỉ nhận lại sự biết ơn của mọi người mà còn đem đến niềm hạnh phúc cho chính bản thân mình.
Em còn nhớ hôm ấy là một buổi sáng mùa đông, trời đã bớt sương mù, những ánh nắng yếu ớt đã thấp thoáng xuất hiện, nhưng cái lạnh giá buốt vẫn còn trong gió. Chúng em có giờ học thể dục ngoài trời, người nào người nấy đều co ro vì sự lạnh lẽo, hai tay đút chặt vào túi áo không muốn bỏ ra. Trong khi chúng em chuẩn bị khởi động rồi chờ cô giáo vào lớp bỗng xuất hiện một bà cụ đã già đang tiến lại gần.
Người cụ gầy gò, ốm yếu đi lảo đảo trong gió lạnh. Cụ mặc một cái áo bạc phơ không thể nhìn được rõ là màu gì nữa, có lẽ trước kia nó màu đỏ nhưng vì mặc lâu đã chuyển sang màu nâu bạc, trên tay áo đã sờn vải vì mặc quá nhiều, những vết bẩn bám trên tay áo làm mọi người chẳng dám đến gần cụ. Bàn tay cụ run lên vì cái giá lạnh mùa đông, trên mặt cụ hiện lên rõ sự cực khổ, đôi mắt mờ đi, cái miệng món mém tím tái lại và run rẩy. Cụ tiến lại gần chỗ chúng em đang tập trung, trên tay cụ cầm một cái giỏ có đựng: kẹo cao su, vài gói tăm bông, mấy gói tăm và mấy cái bật lửa,… Hình ảnh này khá thân thuộc với chúng em, vì ngày nào đi học về, ra tới cổng trưởng chúng em đều bị những người giống như cụ tiến lại gần mời mọc. Những đứa bạn của em thấy cụ tiến tới đều đứng dạt sang một bên, cụ mời tới người nào người ấy đều xua tay tới đó. Nhìn cụ rất buồn và thất vọng đi hết người này tới người khác mong cho một tấm lòng hảo tâm nào đó sẽ mua cho cụ. Tuy nhiên đã đi sắp hết lớp học rồi mà vẫn chưa có đôi tay nào đưa ra trợ giúp cụ. Có những bạn còn bàn tán “bà đó bẩn quá” “sao lại cho bà ấy vào đây nhỉ”,…
Rồi bà chầm chập đi tiến đến chỗ em. Em cũng đã định như các bạn khác, chỉ cần xua tay một lần thật hững hờ là bà cụ sẽ bỏ đi. Nhưng mà lúc cụ đến gần, khi ánh nhìn của cụ rơi vào em thật khẩn thiết, giống như van nài làm ơn hãy mua giúp cụ, lúc bấy giờ em không đủ gan dạ để nhấc cánh tay mình lên nữa. Em nhìn lại cụ, rồi lục tung từ túi nọ đến túi kia, trong người em không có còn một đồng nào để mua giúp cụ. Thực sự lúc ấy em cảm thấy mình thật bất lực làm sao, lúc mà cụ mong muốn em giúp đỡ nhất mà em lại không thể làm gì giúp cụ. Em chợt nhớ mình vẫn còn một cái bánh bao được mẹ đưa cho ăn sáng, em chưa kịp ăn thì đã vào lớp. Em quyết định lấy cái bánh bao ấy, lễ phép đưa hai tay biếu cụ và nói:
– Cụ ơi, cháu chẳng có tiền để mua giúp cụ, cháu chỉ còn cái bánh này thôi, cụ nhận lấy và ăn cụ nhé. Lần sau cụ đến cháu chắc chắn sẽ mua giúp cụ, cụ nhé.
Em trao cái bánh cho cụ, đôi mắt cụ vừa hiện lên sự vui mừng, vừa tràn ngập sự biết ơn. Cụ nhận lấy cái bánh, đôi bàn tay lạnh cóng của cụ khiến em giật mình . Chắc hẳn cuộc sống của cụ vô cùng khó khăn, vì vậy mà tới tuổi này cụ vẫn phải bươm chải đi bán hàng rong. Cụ cầm lấy cái bánh rồi cảm ơn em, giọng cụ nghẹn lại, khóe mắt đã ươn ướt. như chợt nghĩ ra điều gì đấy, cụ vội lấy trong cái giỏ của mình một tuốt kẹo đưa cho em, và bảo đây là quà tặng cho lòng tốt bụng của em. Em một mực không nhận và đưa lại cho cụ.
Cụ nhận cả phong kẹo và cái bánh trong tay rồi quay đi, bước chân cụ đi nhanh hơn, những bạn trong lớp quay trở lại tiết học. Em vẫn cố ngoái đầu nhìn theo cụ, cụ đi đến chỗ rẽ thì đứng lại, ở một góc phố một đứa bé không nhìn rõ trai hay gái chạy ra ôm chầm lấy cụ. Nhìn có vẻ nó vui lắm vì cụ mang về cái bánh cho nó. Một cái bánh bé tí tẹo thôi mà có thể làm nó vui mừng đến như vậy. Còn em, nhiều khi không biết quý trọng, vứt đi mọi đồ ăn mẹ đã chuẩn bị, mẹ đã sắm cho. Em thật là một đưa bé hư, từ sau lần đấy em không bao giờ dám vứt đồ ăn đi nữa.
Việc tốt ấy của em tuy thật nhỏ bé, nhưng em đã cảm thấy vô cùng vui vẻ và hạnh phúc. Chỉ một cái bánh đơ giản nhưng mà bằng tấm lòng tốt bụng của em đã mang lại niềm vui cho cả cụ và em bé. Không chỉ vậy em còn rút ra cho minh những bài học quý giá: phải luôn trân trọng các thứ mình có và trợ giúp người khác lúc có thể.
Bài văn mẫu 2
Trong cuộc sống thường ngày, nhiều khi cho đi cũng là một sự nhận lại. Khi làm một điều tốt cho người khác thì chính mình cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc. Đấy là bài học em rút ra được trong câu chuyện em sẽ kể sau đây.
Đoạn đường từ nhà em đi tới trường cũng không xa lắm nên kể từ lúc lên cấp 2 ba mẹ đã cho em tự đạp xe đến trường. Hằng ngày, khi đi qua tuyến đường gần đến cổng trường em vẫn hay nhìn thấy một bà cụ ngồi bán vài thứ đồ lặt vặt nhỏ như chiếc quạt, cái bấm móng tay, móc chìa khóa hay khẩu trang, … Hôm nào cũng vội vã tới trường đẻ đi học rồi lại hối hả đạp xe về để đá bóng với những cậu bạn hàng xóm nên em chẳng bao giờ dừng xe lại trước gánh hàng của bà. Một hôm, tự nhiên xe đạp em bị hỏng, nên em phải dắt xe về. Khi dắt xe chầm chậm lướt qua chỗ bà hay ngồi nên vừa hay em thấy rõ khuôn mặt bà. Chắc bà tuổi cũng đã cao, mặt đã có nhiều nếp nhăn, hai mắt như có nét gì đó rầu rĩ. không biết vì sao em cứ đứng ngẩn người ra nhìn từng cử chỉ hành động và ánh nhìn của bà. Có lẽ bởi cái ánh nhìn phúc hậu của bà chợt khiến em nhớ tới người bà yêu quý của mình. Vì trời đã gần tối, xe lại hỏng mà em cũng không còn tiền để mua giúp bà một vài thứ đồ nên em đành ra về. Không biết bà có người thân không? Sao bà già yếu như vậy mà vẫn phải vất vả kiếm sống ngoài đường trong những ngày hè nắng chói chang giống như vậy?
Sáng hôm sau, em lại đạp xe đến mái trường thân yêu như mọi ngày, tuy nhiên hôm nay em lại bất chợt hướng ánh mắt ra phía bên tuyến đường bà cụ hay ngồi. Bà vẫn ngồi ở đấy như mọi hôm. Lúc tan học, em đã ngừng xe và đi về phía bà ngồi. Dù biết chẳng thể mua giúp bà được thứ gì nhưng em vẫn ngồi lại để hỏi thăm, nói chuyện cùng bà. Bà ngồi nói chuyện gia đình của bà cho em nghe như thể em là một người bà đã quen biết từ rất lâu rồi. Có thể từ rất lâu rồi bà cũng không có ai để nói chuyện bầu bạn cùng. Nghe chuyện em mới biết, chồng bà đã mất từ rất lâu, con trai bà vừa mất do tai nạn, nhà bà vẫn còn con dâu và một cậu cháu bằng tuổi em. Bà đi bán hàng để kiếm thêm một chút tiền để phụ con dâu trong trang trãi cuộc sống . Em ngồi nghe mà nước mắt cứ trào ra, chỉ biết nắm thật chặt đôi bàn tay nhăn nheo của bà. Em chỉ biết hỏi thêm:
– Thế sáng nay bà đã ăn gì chưa ạ? Bà có đói bụng không?
Bà trả lời bằng giọng điệu chậm rãi:
– Sáng bà đã ăn một ổ bánh mì rồi. Bà không thấy đói đâu.
Em thương bà nhiều lắm mặc dù không biết làm thế nào để giúp bà. Tối đấy, em cứ trằn trọc suy nghĩ mãi chẳng thể ngủ được, Hình dáng bà cụ bán hàng rong lúc chiều cứ hiện về trong đầu em. Em chợt nảy ra ý tưởng là mình sẽ mang thêm cơm trưa cho bà cụ để bà chẳng cần phải ăn bánh mì qua bữa nữa. Sáng hôm sau em em nói hết mọi chuyện cho mẹ nghe và nói ra ý định của em với mẹ. Mẹ vô cùng vui mừng và ủng hộ việc làm của em. Mẹ đã chuẩn bị cho em hai hộp cơm trưa, một hộp cho em và một hộp cho bà cụ. Em phấn khởi đạp xe đi học, đến nơi em liền chạy ra đưa hộp cơm cho bà:
– Bà ơi, trưa nay bà lấy cơm trong hộp này ăn nhé. Cơm mẹ cháu nấu ngon lắm ạ. Bà đừng ăn bánh mì nữa nhé.
Lúc đầu bà không chịu nhận vì nghĩ em nhịn đói để đưa cơm cho bà. Em vừa nói vừa giải thích nên bà mới chịu nhận. Bà nắm lấy tay em và nói:
– Bà cảm ơn cháu nhiều nhé! Bà sẽ ăn thật ngon!
Kể từ hôm ấy, hôm nào đi học em cũng đem theo cơm cho bà. Nhìn khuôn mặt rực rỡ của bà em thấy thật hạnh phúc, em như trút được một sự khó chịu nào đó trong lòng. Khi em giúp được bà một việc thì em cũng nhận được sự vui vẻ từ bà.
Bài văn mẫu Kể Về Một Việc Tốt lớp 6 số 3
Tuần trước, ngôi trường em phát động phong trào thi đua học tập, ren luyện đạo đức và làm theo Năm điều Bác Hồ dạy. Em đã làm được một việc tốt đó là nhặt được của rơi, rồi đem trả lại cho người bị mất.
Trưa thứ năm, tki đang trên đường đi học về, đi qua con dốc vắng, em nhìn thấy một túi xách nhỏ màu đen nằm ngay giữa con dốc. Em nhặt lên rồi vừa đi chậm chậm xung quanh, vừa đưa mắt ngó chừng xem ai là chủ nhân của nó.
Một lúc sau, vẫn không nhìn thấy người nào kiếm tìm chiếc túi . Em đoán người đánh rơi đã đi xa hoặc không hề biết rằng mình đã đánh rơi. Giả dụ mà biết chắc giờ người đấy đang loay hoay tìm kiếm, người nào nhỉ? Một bác công nhân hay của một cô nào nhỉ? Trong cái túi này đựng các gì? Tài liệu, giấy tờ hay tiền bạc? Bao thắc mắc hiện lên trong đầu em. Em đưa mắt nhìn hết xung quanh lần nữa, không hề thấy một bóng người nào chú ý . Em nghĩ là trả hay không trả? nếu như mình không trả, có ai biết đâu mà trách? Có tiền, mình có thể mua truyện tranh mình yêu thích hoặc mua thật nhiều quần áo mới và tậu nhiều đồ chơi mà mình ước ao bấy lâu nay mà chưa mua được. Tưởng tượng tới đấy, em thích lắm, bước chân giống như tốc độ hơn, mạnh mẽ hơn.Chợt tiếng thầy Hiệu trưởng trong buổi lệ phát động thi đua giống như văng vọng đâu đây: tất cả các em hãy ghi nhớ Năm điều Bác Hồ dạy dỗ, nỗ lực học hành thật tốt, tu dưỡng thật tốt nhằm trở thành con ngoan, trò giỏi …
Không!mình không thể nào tham lam đồ của người khác mà không phải của mình ! Phải đem đi trả thôi!
Chủ nhân cái túi xách này sẽ mừng biết bao khi mà tìm lại được nó. Nhưng mà mình biết người nào là người đánh rơi mà trả? Đúng rồi tốt nhất là đem nộp cho các chú công an để các chú trả lại đồ cho người bị mất.
Giữa trưa, trụ sở công an thị trấn khá vắng vẻ, chỉ có một chú trực ban. Thấy em cứ thấp thỏm tại cửa, chú tiến lại nhiệt tình hỏi:
– Có chuyện gì đấy cháu?
– Dạ thưa chú, cháu nhặt được chiếc túi xách này. Cháu đem nộp, nhờ chú tìm ra người đánh mất và trả lại cho họ ạ!
Đỡ cái túi từ tay em, chú mỉm cười vỗ về đầu em rồi bảo:
– Cháu ngoan lắm, cháu không có lòng tham đồ vật đánh rơi! Chú cháu mình cùng xem trong này có những gì để còn ghi vào biên bản.
Rồi chú lấy ra một xấp giấy tờ chủ quyền nhà, chủ quyền xe, giấy tờ cá nhân và hơn ba triệu tiền mặt. Chú ghi rõ từng thứ vào biên bản rồi bảo em viết họ tên và địa chỉ xuống phía dưới.
Sáng thứ hai tuần sau, em được thầy giáo Hiệu trưởng và cô Chủ nhiệm tuyên dương trong tiết chào cờ. Tiếng vỗ tay rộn rã của toàn trường khiến cho em vô cùng xúc động. Buổi tối, gia đình em tiếp một người khách lạ. Đó chính là chủ nhân của cái túi. Bác cám ơn em mãi và tặng em năm trăm nghìn để sắm sách vở và đồ chơi nhưng mà em cương quyết khước từ.
Ba mẹ em rất mừng vì em biết làm những điều tốt cho mọi người. Lời khen từ tận đáy lòng của mọi người đối với em là phần thưởng quý giá nhất. Nhớ lại chuyện đấy, giờ đây em vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Tuần trước, mái trường em phát động phong trào thi đua học bài và làm theo Năm điều Bác Hồ dạy. Em đã làm được một việc tốt: nhặt được của rơi, trả lại cho người bị mất.
Trưa thứ năm, trên phố đi học về, qua quãng con đường vắng, em nhận ra một túi xách nhỏ màu đen nằm ngay giữa tuyến đường. Em nhặt lên rồi vừa đi chậm chậm, vừa đưa mắt ngó chừng xem ai là chủ nhân của nó.
Một lúc sau, vẫn không thấy người kiếm tìm. Em đoán người đánh rơi đã đi xa hoặc không hề biết rằng mình đã đánh rơi. giả dụ biết, chắc giờ đây người đấy đang loay hoay tìm kiếm. người nào nhỉ? Một bác cán bộ hay một chú người lao động, một anh bộ đội? Trong cái túi này đựng các gì? Tài liệu, giấy tờ hay tiền bạc? Bao thắc mắc hiện lên trong óc. Em đưa mắt nhìn nói quanh lần nữa. không hề người nào chú ý đến em. Em nghĩ là trả hay không trả? nếu như mình không trả, có ai biết đâu mà trách? Có tiền, mình sẽ tìm truyện tranh đây, mua quần áo vừa mới đây và tậu nhiều đồ chơi mà mình ước ao trong khoảng lâu. tưởng tượng tới khi đấy, em thích lắm, bước chân giống như tốc độ hơn, nết na hơn. Tiếng thầy Hiệu trưởng trong buổi lệ khởi động thi đua giống như văng vọng đâu đây: nhiều em hãy ghi nhớ Năm điều Bác Hồ dạy dỗ, nỗ lực học hành thật tốt, tu dưỡng thật tốt nhằm trở thành con ngoan, trò giỏi giang …
Không! không hề nên tham của người khác! Phải đề đáp thôi!
chủ nhân cái túi xách này sẽ mừng biết bao giả dụ mua lại được nó. nhưng mà biết người nào là người đánh rơi mà trả? thật tốt nhất là đem nộp cho nhiều chú công an.
Giữa trưa, trụ sở công an thị trấn vắng vẻ, chỉ có một chú trực ban. Thấy em ngập giới hạn tại cửa, chú vồn vã hỏi:
– Có chuyện chi đấy cháu?
– Dạ thưa chú, cháu nhặt được chiếc túi xách này. Cháu đem nộp, nhờ chú đề đáp cho người mất ạ!
Đỡ cái túi từ tay em, chú tươi mỉm cười trâm đầu em rồi bảo:
– Cháu ngoan lắm, không có tham của rơi! Chú cháu mình xem trong này có những gì để còn ghi vào biên bản.
Rồi chú lấy ra một xấp giấy tờ chủ quyền nhà, chủ quyền xe và hơn hai trăm ngàn tiền khuôn mặt. Chú ghi rõ từng thứ vào biên bản rồi yêu cầu em viết tên và địa chỉ xuống phía dưới.
Sáng thứ hai tuần sau, em được thầy giáo Hiệu trưởng và cô Tổng gánh vác tuyên dương trong tiết chào cờ. Tiếng vỗ tay tận tâm của toàn ngôi trường khiến cho em vô cùng xúc động. Buổi tối, gia đình em tiếp một người khách lạ. đó chính là chủ nhân của cái túi. Bác cám ơn em mãi và tặng em một trăm nghìn để sắm sách vở và đồ chơi nhưng mà em cương quyết khước từ.
Ba mẹ em rất mừng vì em biết làm điều thật tốt. Lời khen thành tâm của mọi người đối với em là phần thưởng quý giá nhất. Nhớ lại chuyện đấy, giờ đây em vẫn thấy vui.
Phía đằng trên là những bài tốt nhất đề tài về Kể Về Một Việc Tốt Mà Em Đã Làm. Bạn đọc nên xem thêm các bài văn hay lớp 6 khác