Văn mẫu lớp 9: Kể lại một giấc mơ trong đó em được gặp lại người thân gồm dàn ý chi tiết, cùng 16 bài văn mẫu, giúp các em học sinh lớp 9 tích lũy vốn từ, có thêm kinh nghiệm hoàn thiện bài viết số 2 lớp 9 đề 2 của mình.
Bạn đã bao giờ mơ gặp người thân lâu ngày xa cách chưa? Trong giấc mơ bạn đã nói gì với người thân? Cảm giác lúc đó ra sao? Vậy mời các em cùng theo dõi 16 bài văn mẫu trong bài viết dưới đây của vanmau.com để có thêm nhiều ý tưởng mới hoàn thiện bài viết của mình:
Dàn ý Kể lại giấc mơ gặp lại người thân xa cách
bài viết số 2 lớp 9 đề 2
I. Mở bài
- Giấc mơ diễn ra như thế nào?
- Cảm xúc của bạn khi có giấc mơ đó
- Giới thiệu người bạn thân, Quan hệ với em như thế nào? Cách xa bao lâu? Lí do gì xa cách em lâu thế? Cảm xúc của em khi gặp lại người thân?
Ví dụ: mở bài
Tuổi thơ tôi là tháng ngày vô cùng tươi đẹp bên những người bạn vô cùng đáng yêu. Người mà tôi thân thiết và yêu thương nhất là Lan. Nhưng từ lúc học lớp 6 thì Lan cùng với gia đình định cư bên nước ngoài. Từ khi đó, tôi không còn gặp Lan, nhưng trong sâu thẳm trái tim tôi Lan luôn là người bạn tôi yêu quý nhất. Rồi một ngày tôi gặp Lan trong một giấc mơ, mơ giấc mơ thật ý nghĩa.
II. Thân bài
- Giới thiệu chung về người bạn thân: Người bạn đó bây giờ đang ở đâu? Đang làm gì?
- Tả người bạn gặp trong mơ: Khi gặp lại quan sát thấy người thân như thế nào? Diện mạo? Hình dáng? Y phục? Cử chỉ? Nét mặt? Động tác? Lời nói…
- Người bạn có những nét gì khác so với lúc trước khi xa không? (So sánh từ hình dáng bên ngoài với tính cách bên trong trước đó và bây giờ?) và nêu lên Nhận xét và suy nghĩ của bạn.
- Nhớ và kể lại những kỉ niệm gắn bó với người bạn gặp trong mơ
- Bạn và người bạn thân đã trò chuyện như thế nào? Nói với nhau những gì?
- Cuối buổi gặp gỡ những việc gì xảy ra? Cảm xúc của bạn ra sao?
- Tình huống đánh thức bạn dậy? Tâm trạng bạn như thế nào? Cảm xúc ra sao?
III. Kết bài
- Giấc mơ tan biến bạn quay trở về hiện thực và ấn tượng sâu sắc nhất của bạn và người bạn thân là gì?
- Cảm xúc của bạn ra sao, khi nhớ lại cuộc gặp gỡ này?
- Bạn có cảm nghĩ gì?
Kể lại giấc mơ gặp lại người thân xa cách – Mẫu 1
“Khi bạn quá thương nhớ một người đã ra đi, người đó sẽ trở về trong giấc mơ của bạn”. Tôi đã từng đọc câu này ở đâu đó và thấy cũng đúng thật vì tôi đã từng bắt gặp bà ngoại trong giấc mơ của mình.
Ngoại là người chăm tôi từ bé vì bố mẹ tôi phải đi làm xa bởi vậy tình cảm sâu nặng không diễn tả được bằng lời. Ngày ngoại đi xa mãi, tôi cứ bần thần, cảm giác như mình mất đi một nửa linh hồn. Thời gian thấm thoát đã ba năm, tôi cũng quen với cuộc sống thiếu bà. Nhưng mới đây vào ngày giỗ, vì quá mệt nên vừa đặt lưng xuống giường tôi ngủ ngay và bà nhẹ nhàng bước vào mộng mị của tôi.
Tôi thấy mình đang đứng giữa khu vườn mà hồi còn sống ngoại đã dày công chăm sóc. Cây nào cây nấy tươi tốt, xào xạc trong gió và nắng. Rồi từ xa tôi thấy bóng lưng còng còng của ai đó đang nặng nề xách những thùng nước múc dưới ao lên. Tôi thốt lên trong đầu “A, ngoại!” rồi vội vàng chạy lại giúp bà. Bà mỉm cười, vẫn là một nụ cười hiền hậu và ấm áp. Hai bà cháu cùng nhau tưới từng luống rau một. Vừa tưới, bà vừa hỏi tôi:
Cháu bà dạo này có khỏe không? Học hành thế nào?
Dạ, vẫn bình thường bà ạ. Học kì vừa rồi cháu được học sinh giỏi đấy.
Bà ngẩng lên, cười tươi để lộ hàm răng nhuộm đen:
Cháu bà giỏi quá nhỉ!
Thế bà có nhớ cháu không? Ở nơi mới, bà có vui không ạ?
Bà ngừng tay xoa đầu tôi:
Đương nhiên là rất nhớ đứa cháu yêu quý của bà rồi! Bà trên đấy cũng có rất nhiều người bầu bạn, cháu không cần lo đâu.
Rồi sau khi tưới cây xong, hai bà cháu lại cùng nhau nhặt cỏ. Có những cây cỏ dai dẳng không chịu bật gốc, tôi với ngoại phải hợp sức mới lôi được chúng lên. Trong lúc tôi đang ngồi nghỉ dưới gốc cây nhãn, tôi lại thấy bà đang lúi húi hái nào là táo, nhãn, xoài, chẳng mấy chốc đầy ụ cả rổ. Tôi lấy một quả táo, lau qua vào áo rồi cắn một miếng rõ to, cảm nhận được vị ngọt và giòn của nó. Dù trồng nhiều cây ăn quả nhưng ngoại chả mấy khi ăn. Trồng chủ yếu là để có cái hàng ngày chăm sóc cho khuây khỏa và là để làm quà cho con cháu. Những cơn gió mát lành đã làm dịu đi sự nóng bức và mệt mỏi khi làm vườn của hai bà cháu. Nằm dưới gốc nhãn, tôi mơ màng hỏi bà:
Cây nhãn này trồng từ bao giờ bà nhỉ?
Cũng lâu rồi, từ hồi cháu lên mười. Giờ nó đã cao lớn vậy rồi. Y như cháu bà cũng lớn nhanh quá vậy…
Rồi tôi lại hỏi bà nhiều cây khác xem chúng được trồng từ bao giờ. Hóa ra là bà vẫn nhớ hết, còn nhớ những kỉ niệm gắn liền với chúng như lần tôi ngã cây ổi, hay lần tôi nằng nặc đòi giữ lại cây na…
Trong khu vườn gắn với tôi từ ngày thơ bé, tôi thực sự muốn giây phút ngưng đọng mãi. Tôi ngước lên hỏi bà:
Bà ở lại với cháu được không?
Bà ôm tôi vào lòng:
Bà luôn bên cạnh cháu đấy thôi.
Nhưng, bà đã, đã…
Không cháu ạ- bà vội vàng giải thích- bà ở ngay trong trái tim cháu, trong từng mỗi bước đến trường, trong từng cây cỏ của khu vườn này…
Tôi gật gật đầu. Tôi đang định quay lại ôm bà thì bà đã dần dần mờ đi trong một làn sương khói mờ ảo. Tôi vội vã đuổi theo nhưng càng đuổi càng xa.
Rồi tiếng chuông báo thức làm tôi choàng tỉnh. Trời đã sáng và những tia nắng rực rỡ buổi sáng tràn vào căn phòng. Sau giấc mơ đó, tôi bỗng thấy lòng mình nhẹ tênh và còn có một chút niềm vui nhè nhẹ. Vì tôi nhận ra bà vẫn luôn bên cạnh và dõi theo tôi.
Kể lại giấc mơ gặp lại người thân xa cách – Mẫu 2
“ À ơi … à ời…”
Tiếng hát ru ngọt ngào làm tôi tỉnh giấc. Ánh mặt trời không gay gắt nhưng cũng đủ làm tôi bị lóa. Dụi dụi đôi mắt, tôi nhận ra mình đang nằm trước hiên nhà, gối đầu lên đôi chân gầy gầy xương xương quen thuộc. “Là bà nội! Đúng là nội rồi!” -Tôi reo thầm rồi rụt rè ngước mắt lên. Trước mắt tôi là khuôn mặt hiền từ phúc hậu đang nhìn tôi đầy yêu thương trìu mến. Tôi choàng dậy, ôm chầm lấy nội mà nức nở:” Bà ơi! Cháu nhớ bà nhiều lắm”.
Đôi bàn tay đầy những vết chân chim vuốt ve mái tóc tôi:
-Cháu gái yêu của bà! Bà cũng rất nhớ con… Chà! Cháu gái của nội đã lớn thế này rồi ư?- Nội vừa nói, vừa đẩy tôi ra, lau nước mắt trên mặt tôi.
Tôi nhìn nội thật lâu. Vẫn là khuôn mặt hiền từ ấy. Vẫn là ánh mắt đong đầy yêu thương và những nếp đồi mồi trên đôi má, những vết tích của thời gian đời người vội vã qua đi kịp để lại. Mái tóc nội bác trắng như cước. Dường như tóc nội đã bạc đi nhiều hơn thuở tôi còn bé. Vẫn là chiếc áo cánh máu nâu giản dị, chiếc quần vải sờn màu đen đã bạc. Nhưng sao hôm nay tôi thấy nội tôi đẹp đế lạ. Vẫn là những nét đẹp của một người phụ nữ tần tảo một đời vì con vì cháu, nhưng lại được cộng hưởng thêm một điều gì nữa khiến trong mắt tôi nội đẹp như một bà tiên ban phép lạ cứu rỗi những mảnh đời.
-Để nội ngắm cháu gái của nội một chút nào! Vẫn cái trán bướng như ngày nào! Đôi mắt vẫn tinh nghịch như thuở con còn bé. Mái tóc đã để dài rồi này. Ngày còn nhỏ, cháu cứ đòi cắt tóc mãi thôi, chẳng bao giờ chịu mặc váy và cột tóc hai bên cả.- Nội cười âu yếm vuốt ve lên đôi má tôi- Cháu gái nội đã lớn thật rồi! Ra dáng một cô bé gái đáng yêu rồi!
– Mấy năm nội vắng nhà, mọi thứ đã thay đổi nhiều quá!-Nội đưa mắt nhìn xung quanh, giọng nói chứa chan điều gì như là tiếc nuối.
– Vâng ạ! Ba nói sửa sang lại nhà cửa để đón nội về nhà mà! Chiếc giường của nội vẫn ở đó. Nội thấy không?- Nói rồi tôi đưa tay về phía gian nhà trong- Còn nữa, cái chăn ngày trước nỗi vẫn dùng, bây giờ sưởi ấm con và em cu Tí mỗi đêm trời trở gió. Mọi thứ trong nhà vẫn bày trí y chang cách nội thường làm ngày trước. Thật may vì nội đã trở lại với chị em con và ba mẹ. Ba mẹ và em cu Tí khi về nhà chắc sẽ vui lắm!
Cứ thể tôi ngồi bên cạnh nội, kể cho nội nghe mọi thứ đã xảy ra trong mười năm qua, khi nội vắng nhà. Chuyện ở nhà, chuyện ở trường, tất cả những gì có thể nhớ, tôi đều lần lượt kể tỉ mỉ cho nội nghe. Đôi lúc, có những chỗ tôi chưa nhớ ra, nội lại nhắc tôi. Tôi lấy làm ngạc nhiên lắm. Tôi hỏi nội thì nội nói rằng ở một nơi nào đó, nội vẫn luôn dõi theo ba mẹ và chúng tôi.
Nhớ ngày còn bé, tôi vừa thường nhổ tóc sâu cho nội vừa nghe nội kể chuyện ngày xửa ngày xưa, những chuyện có thật và những chuyện cổ tích. Tôi bèn nảy ra sáng kiến vừa kể chuyện cho nội nghe vừa nhổ tóc sâu cho nội như ngày nào.
Mặt trời khuất bóng sau rặng tre, hoàng hôn buông xuống trên con xóm nhỏ. Nội nhắc tôi sắp đến giờ em cu Tí và ba má về nhà và hai bà cháu bắt đầu sửa soạn nấu bữa rồi dọn dẹp nhà cửa. Nếu ngày còn nhỏ, tôi chỉ chạy lăng xăng theo nội từ nhà sang bếp, từ bếp ra vườn thì bây giờ tôi đã có thể giúp nội nhặt rau, quét nhà. Nấu nước, thổi cơm xong, tôi cùng nội cho gà cho lợn ăn, rồi tưới rau, nhặt cỏ vườn. Vừa làm, nội vừa kể cho tôi nghe những chuyện lý thú mà nội đã gặp khi vắng nhà. Xong xuôi, bà cháu tôi đợi đến khi trời tối rồi mà vẫn chưa thấy ba mẹ và em cu Tí về nhà. Bỗng cái Liên ở đầu làng chạy vào hớt hải báo tối nay ba mẹ và cu Tí sẽ đi về muộn, mẹ tôi nhắn nó lúc chiều mà đến giờ nó mới nhớ ra.
Tôi và nội cùng nhau ăn cơm tối. Đã lâu lắm rồi tôi mới được ăn lại món ăn mình yêu thích. Món canh củ mỡ mẹ tôi cũng nấu rất ngon, nhưng chỉ khi ăn món canh đó do nội làm tôi mới thấy đầy đủ hương vị. Có lẽ đó là một chút vị của tình yêu thương của người bà, một chút hương vị của sự chở che đùm bọc cho đứa cháu gái bé nhỏ, cộng với một chút hương vị của những kinh nghiệm và sự từng trải.
Sau bữa cơm, tôi nhận phần rửa chén và pha cho nội một chén trà gừng. Hai bà cháu tôi ngồi trước hiên nhà, trong cái gió mát lành của đêm hè, nội nhâm nhi chén trà gừng nóng, vuốt ve mái tóc tôi và lại kể tôi nghe những chuyện ngày xửa ngày xưa như ngày thơ bé… Và cứ thể, tôi đi vào giấc ngủ một cách bình yên và an tâm biết nhường nào!
-Mai! Dậy đi học đi con! Mặt trời sắp lên cao rồi đó!- Tiếng mẹ gọi làm tôi bừng tỉnh giấc.
Tôi choàng dậy, chạy từ sân vào bếp rồi lại ra vườn… “ Không có! Nội không có trở về! Thì ra đó chỉ là giấc mơ!” Tôi thầm nghĩ rồi chẳng hiểu sao nước mắt bắt đầu rơi lã chã. Ngồi bệt xuống tán cây nhãn khi xưa nội trồng, tôi bưng mặt khóc thút thít. Gió buổi sớm làm các tán cây xào xạc như gửi lời an ủi của nội tới tôi. Rồi như thực như mơ, tôi khẽ nghe trong tiếng lá “ Mạnh mẽ lên, cháu gái yêu của bà! Bà vẫn luôn dõi theo con! Bà yêu con!”
Thời gian thấm thoắt tựa thoi đưa. Đã mười năm kể từ ngày nội bỏ tôi ở lại và đi xa mãi mãi. Nội thường nói đời người ai mà chẳng phải trải qua sinh ly tử biệt và luôn nhắc nhở tôi không được buồn hay khóc quá nhiều khi một người mất đi, như vậy họ sẽ không đành lòng mà bước sang thế giới bên kia. Nội thường hay bảo tôi rằng sự sống ở trần gian kết thúc là lúc cuộc sống ở một thế giới khác bắt đầu, một thế giới tốt đẹp hơn và tất cả mọi người đều được hạnh phúc. Tuy vậy, vẫn có những lúc nhớ nội không ngủ được. Nhớ vòng tay nội, nhớ những câu chuyện của nội, nhớ ánh mắt yêu thương trìu mến… Hãy trân trọng những giây phút mà ta có để ở bên và yêu thương gia đình của mình.
Kể lại giấc mơ gặp lại người thân xa cách – Mẫu 3
Đã bao giờ bạn tin rằng sau một giấc mơ những điều bạn hằng mong ước bấy lâu nay sẽ biến thành sự thật, y như một câu chuyện cổ tích chưa? Đã có lúc tôi rất tin vào điều đó và rồi lại phải thất vọng. Nhưng tôi luôn nhớ khoảnh khắc mà chỉ giấc mơ kì diệu mới đem đến cho tôi, như vừa mới xảy ra đây thôi.
Năm tôi học lớp năm, vào Tết năm ấy cũng là lúc ông tôi qua đời. Người ông mà tôi hằng kính yêu đã vĩnh biệt tôi trước khi kịp đón Tết cùng tôi. Tôi buồn bã vô cùng và tự nhủ sẽ không bao giờ tôi được đón một cái tết có ông bên cạnh nữa. Mấy năm sau vào lúc sắp sửa bốc mộ ông tôi và gần đến tết, lông tôi lại bâng khuâng nhớ đến cái tết năm nào. Tôi thắp một nén hương lên bàn thờ ông, hi vọng cháy bỏng được nhìn lại ông bên mâm cơm giao thừa lại bùng lên trong tôi, y như hồi còn nhỏ. Hôm đó là ngày 29 Tết, trước đúng một ngày vào cái năm buồn bã ấy, ông tôi mất. Tôi nghe mẹ đi ngủ sớm để ngày mai còn theo mẹ đi chợ. Lông tôi chộn rộn mãi không sao ngủ được. Mắt tôi nhòa đi.
Tôi đang nằm trên chính chiếc giường mà ông tôi đã nằm ngày trước. Đến khi mẹ tôi tắt đèn đầu giường, tôi mới thiếp đi.
Một lúc sau có tiếng bước chân bên giường tôi, tôi choàng tỉnh dậy. Thật hay mơ đây, trước mắt tôi là người ông hiền hậu đã xa cách tôi bấy lâu nay. Ông bảo tôi dậy rửa mặt để đi cùng mẹ, sáng đó đã là ngày 30 Tết. Tôi ôm lấy ông, bảo sao ông đi lâu thế. Ông chỉ mỉm cười, lấy tay lau nước mắt cho tôi. Tôi nhìn ông không chớp mắt, vẫn dáng người cao cao như thế, vẫn khuôn mặt hồng hào, phúc hậu như xưa. Mái tóc ông bạc trắng, tôi còn nhớ lúc ông ra đi tóc ông mới chỉ lốm đốm bạc. Ông tôi bận bộ com-lê màu ghi, tuy cũ mà phẳng phiu, trông ông thật đẹp lão. Tôi chưa được ngồi cùng ông lâu thì nghe tiếng mẹ gọi: “Con ơi mau đi chợ với mẹ, Tết đến rồi mà còn ngủ à?” – Tôi dạ và vội nói với ông: “Ông ơi ông ở nhà nhé! Ông chờ cháu về rồi dẫn cháu đi chơi ông nhé!”. Ông gật đầu, bảo tôi đi kẻo mẹ chờ.
Sau khi đi chợ xong, tôi chạy ù té vào phòng quên cả đặt thức ăn vào bếp. Nhìn thấy ông đang đọc sách, tôi mừng lắm. Ông bảo với tôi rằng ông sẽ dẫn tôi đi chợ Tết, chọn một cành đào thật đẹp về cắm trong nhà. Tôi mừng rỡ, tíu tít giục ông đi ngay. Ông vẫn nhớ ý thích của tôi như hồi tôi còn nhỏ. Ông chở tôi trên chiếc xe đạp cọc cạch ông vẫn thường đi. Trên chiếc xe đạp này, đã bao lần ông đèo tôi đến nhà trẻ. Tôi sẽ nhớ mãi những giây phút ấy. Tôi cùng ông đi giữa phố phường, cảm thấy Tết năm nay nhộn nhịp hơn các năm trước. Phố xá đông nghìn nghịt, dường như ai ai cũng muốn ra đường để sắm sửa cho Tết.
Rồi hai ông cháu cũng đến được chợ hoa ngày Tết. Mới từ đầu vào tôi đã thấy tấp nập bao nhiêu là người, từ những cô gái đến những người phụ nữ lớn tuổi. Phải một lúc lâu sau, ông tôi mới gửi được xe và dẫn tôi đi xem cây cảnh. Chợ hoa ngày Tết mở ra trước mắt tôi vô số loài hoa rực rỡ khoe sắc. Nào là hoa lay-ơn, hoa thược dược, nào hoa cúc, hoa vi-ô-lét. Có những loài hoa tôi chưa biết tên, có những loài hoa tôi không hề biết. Ông tôi vốn là thầy giáo dạy Sinh học nên chỉ cho tôi biết bao nhiêu là hoa thật độc đáo. Vừa nghe ông nói vừa ngắm các loại hoa, tôi bỗng thấy mở mang thêm nhiều điều. Nhiều điều trước đây tôi thờ ơ giờ hiện lên rõ ràng trong trí óc tôi tựa như những bông hoa ngày càng tươi tắn, đầy sức sống hơn. Ông dẫn tôi xem hoa một lúc rồi cùng tôi chọn một cành đào ưng ý. Tôi rất thích cành đào với đầy hoa màu hồng nở rộ. Nhưng ông tôi chỉ chọn một cành đào mới chớm nở vài ba bông hoa, còn lại là biết bao nụ hoa xanh mướt và những lá non. Ông bảo với tôi rằng, tuy bây giờ cành đào không đẹp nhưng chỉ một hai hôm sau Tết đào sẽ nở đầy hoa rất đẹp và lâu tan. Tôi mới vỡ lẽ cành đào ấy bây giờ đây ẩn chứa bao điều đẹp đẽ với tôi và ông trở thành một ông tiên hiểu tất cả những điều tốt đẹp trong cuộc sống.
Tôi giữ sự ngưỡng mộ ấy như hồi thơ bé, ông như người thầy giáo mở ra cho tôi bao điều lí thú để tôi khám phá. Và ông đã thay mẹ tôi dạy tôi học khi còn tiểu học. Ông cháu tôi ra về. Tôi ngồi sau giữ cành đào còn ông mải miết đạp xe về đến nhà, tôi khoe ngay cánh đào, bà bảo có cành đào nhiều lộc này, Tết năm nay sẽ vui lắm đây. Ông chỉ mỉm cười, nụ cười đồng tình lẫn niềm vui rạng rỡ. Đêm đến, gia đình tôi sum họp quanh mâm cơm giao thừa. Tôi hạnh phúc biết nhường nào bởi có ông tôi bên cạnh, ông không xa tôi nữa. Chỉ còn ba tiếng nữa là đến giao thừa, tôi chỉ mong được sống mãi những giờ phút này, mong thời gian đừng trôi quá nhanh để luôn có tình yêu thương của mọi người trọn vẹn bên tôi. Tôi cũng thầm hứa với bản thân sẽ mãi ngoan ngoãn như hôm nay để ông khỏi phiền lông. Vậy mà sao ngày hôm nay qua thật mau. Đã đến giao thừa rồi. ông vuốt lên mái tóc tôi, bảo tôi ở nhà, ông sẽ hái lộc đầu năm mới cho tôi. Tôi dạ và hứa sẽ thức đợi ông về.
Ông đi rồi tôi cố thức, nhưng sao cơn buồn ngủ cứ kéo đến, kéo sụp hai mí mắt tôi lại. Tôi thiếp đi lúc nào không biết. Tôi nghe thấy những tiếng gọi rồi tiếng lịch kịch. Tôi mở mắt choàng dậy. Bây giờ đã sáng rồi sao? Tôi ngạc nhiên quá. Tôi nháo nhác tìm ông mà không thấy đâu Thật kì lạ, mới lúc trước tôi còn mường tượng bàn tay khẳng khiu ông đặt lên đầu tôi cơ mà. Tôi xem lại lịch, hôm nay là ngày ba mươi Tết. Tôi òa khóc, vậy đó chỉ là một giấc mơ. Giấc mơ quá thực khiến tôi hụt hẫng và buồn rầu. Ông tôi đã ra đi thật chứ không về lại với tôi như tôi tưởng. Tôi nuối tiếc giấc mơ hạnh phúc. Tôi thầm tự hỏi: Liệu trong mơ nếu tôi thức chờ ông, tôi có gặp lại ông không? Nhưng cuộc sống không dừng lại để tôi nuối tiếc, tôi chuẩn bị quần áo đi chợ cùng mẹ. Tôi có kể lại cho mẹ giấc mơ, mẹ chỉ im lặng, chắc tâm trạng mẹ khó có thể nói thành lời.
Giấc mơ chỉ là sự mong ước tưởng tượng, chuyện cổ tích vẫn là chuyện cổ tích. Tôi sẽ vẫn nuối tiếc nhưng chỉ là nhỏ nhoi thôi. Tôi đã học được nhiều điều từ giấc mơ ấy, học được niềm tin và hi vọng và cả nỗ lực cố gắng cho giấc mơ của chính mình.
Kể lại giấc mơ gặp lại người thân xa cách – Mẫu 4
Mưa tầm tã, giã thêm cho nát thân xác hoang tàn của một công trình đổ nát hiện vẫn còn đè bẹp vài số phận hẩm hiu. Lực bất tòng tâm, mấy anh mấy chú cứu trợ đành chịu buông xuôi trước nhịp vẫy của đôi tay mỗi phút trôi qua yếu dần đi của một con người xui xẻo đang quằn quại, ngột ngạt trong đống sắt thép.
Ở xa xa bên kia hàng rào ngăn cách, đằng sau cả đám người bu đông cả đường đi kia, có một người phụ nữ tuổi còn trẻ, ngồi bệt dưới đất, bên cạnh cuốn sổ đen và cái túi xách bằng vải bông đã phai màu. Gò má ướt đẫm, chả biết được đó là do nước mắt, mồ hôi hay nước mưa chỉ biết nó đang đầm đìa trên khuôn mặt thất thần và tái xanh của cô. Mưa vẫn chưa ngớt, từ lúc chiều rồi, đến giờ trời đã tối hẳn, trên mảnh đất đau buồn này chỉ còn vài con người sắp ngã gục vì thể xác và tinh thần hành hạ, cô vẫn ngồi đó, nét mặt lạnh tanh đương thấm sự lo lắng vô cùng, chốc chốc lại gật gà gật gù, toan ngủ, đến mãi sớm mai, mặt trời còn chưa thức hẳn, chợt có một anh đội nón bảo hộ, quần áo xộc xệch tất tả chạy đến, đứng trước mặt cô lúng túng, không dám nhìn cho thẳng, cứ đánh mặt sang chỗ hỗn độn ấy mà rặn ra chữ: “Bình tĩnh nghe tin này Nâm nhé. Đừng buồn Nâm ơi… chú Tín nói đã thấy xác… cũng đã xác nhận được tên…chính nó Nâm à, không ai khác… nó đã đi thật rồi Nâm ơi…” Rồi yên lặng… rồi òa khóc… cả hai người như chìm vào một thế giới đau đớn khốc liệt và nguyên nhân là một con người mà họ đã yêu mến vừa rời bỏ họ mà ra đi vĩnh viễn
“Hức… hức…” tiếng nấc xé lông của mẹ, đã một tháng qua, cái bức họa thảm khốc ấy vẫn chưa buông tha cho tâm trí của mẹ. Cứ đến chiều trời vừa chập tối là hình ảnh của cha lại hiện về nhiều hơn, mẹ cứ tự tưởng tượng ra cái cảnh cha vùng vẫy một cách vô vọng, rồi cố cảm nhận cái nỗi đau ấy để mà khóc nấc lên. Rồi lại len lẻn ra chỗ bàn thờ cha, ngồi bên linh cữu cha mà than thở:
– Anh này, số mình xui thế anh nhỉ? Cũng đúng chứ, người nghèo có cái khổ của người nghèo, cái khổ của người nghèo là “khổ liên miên”- rồi khẽ nấc lên, cái giọng nói mỗi lúc lại thêm nghẹn ngào – hức… anh bỏ con bỏ em mà đi, anh đi được thì anh ráng mà sống cho sướng với ông bà, còn lại nỗi khổ của anh ở nơi này thì em thay anh em gánh… em sẽ gánh tất cả… một mình em gánh…hư…hư…
Mẹ khiến tôi muốn khóc, tâm trí tôi hỗn loạn và sao sự hỗn loạn cứ sinh sôi nảy nở thêm trong đầu, càng hỗn loạn, không thể chứa được ngần ấy suy nghĩ nữa, tôi cảm thấy…
…
Căn nhà này thật ngột ngạt,
Căn nhà này thật buồn chán, thật rùng rợn.
Tôi ước mong được rời khỏi đây thật nhanh,
Rời khỏi mẹ là một người phụ nữ nhiều nước mắt và hay than vãn.
Tôi muốn rời khỏi đây thật nhanh,
Rời khỏi sự bi quan đó như thể nó sẽ đuổi theo tôi và biến tôi thành một con người đau khổ như mẹ.
Chạy trốn khỏi đây là điều tôi muốn.
Trốn đến nơi nào chỉ có mình tôi thôi.
Tôi còn muốn…
Đột nhiên xung quanh tôi tất cả đều là màu đen, như thể hai mắt đang nhắm tịt nhưng mà sự thật là nó đang mở to, bốn bề im lặng, tôi tự hỏi mẹ tôi đâu, sao không đi thắp nến đi, cái nệm đâu, không đến được chỗ cái nệm thì làm sao mò được cái quạt tay để quạt cho mát thì mới ngủ được chứ, tôi cứ đinh ninh là cúp điện và theo thói quen thì khi cúp điện cứ mò theo bức tường khi nào đụng phải cái ghế thì rẽ trái và khi nào đụng cái nệm thì cúi xuống và mò xem cái quạt ở đâu, đó là nhiệm vụ của tôi, nhiệm vụ của mẹ là thắp nến và… nhiệm vụ của ba là bất ngờ hét to lên và cố hù cho mẹ và tôi sợ phát khiếp, đó là cái niềm vui của ba khi cúp điện.
Nhưng không phải vậy, xung quanh tôi không có chút động tĩnh, không có tiếng la thất thanh và đôi bàn tay bất chợt nắm chặt vai tôi của ba cũng không có ánh nến lấp ló, lập lòe của mẹ,
Tôi đi mãi đi mãi, mò mẫm hai bên nhưng không thấy bất cứ cái ghế nào đụng cái cốp vào chân như thường lệ. Sư khác lạ làm tôi sợ, bất giác nhớ lại câu chuyện ma của Ngọc Ngạn vừa xem hôm rồi, tôi rùng mình, cảm thấy toàn thân muốn rụng rời. Tự nhiên, cái gì đó nắm lấy chân tôi, cái gì lành lạnh, kéo tôi muốn ngã xuống:
– Á…á…á…! Cứu con với mẹ ơi. Cứu! Cứu con! Cứu con mẹ ơi…
Tôi cố vùng chạy, tim đập như trống đánh, lúc này thật kinh dị, thật kinh khủng, tôi nhắm mắt lại, cố nghĩ đây chỉ là một giấc mơ, chợt có ánh sáng nhỏ du hành vào nơi tối tăm này, tôi mừng hết lớn, vừa sợ vừa hi vọng. Thế mà ánh sáng đó vô tình cho tôi thấy một hình ảnh kinh khủng nhất trong đời mà tôi chưa từng nhìn thấy cái hình ảnh nào khủng khiếp hơn thế trong suốt thời gian tôi sinh ra đến giờ. “Cái gì đó” nắm chặt chân tôi chính là một bàn tay, bàn tay trầy trụa, có ít máu nhòe ở các vết trầy, mà cái rùng rợn nhất, đó là bàn tay của một người đàn ông mặc cái áo có thêu cái chữ N là chữ kí của mẹ tôi khi may áo cho cha tôi. Thật điên rồ, chưa có chuyện gì điên rồ hơn chuyện này, cha tôi đã chết rồi và cha đẹp trai lắm, còn người đang nằm đây thật ghê rợn, hốc hác, xanh xao, bầm dập, tôi sợ quá, sợ lắm, ước gì có mẹ ở đây với tôi hay nếu có thằng Ù cũng tốt, thằng ấy chả sơ cái gì bao giờ cả, vì thế có thể nó sẽ làm cho tôi hết sợ hãi.
Nhưng thực tế là tôi chỉ có một mình, tôi thừa nhận là tôi đã ước được ở một mình nhưng một mình ở thế giới giống thế này thì chưa bao giờ tôi nghĩ đến. Bàn tay ấy dần nới lỏng ra và rớt xuống đất. Cha của tôi đây sao? Mười hai năm sống bên cha có lúc yêu cha có lúc giận cha, một tháng không còn cha và đây là giây phút gặp lại thật khó ngờ, khi đã khẳng định được đó là cha của mình, và sau những giây phút hoàn hồn, sợ hãi thì lúc này đây lòng tôi nặng nề làm sao, niềm vui đoàn tụ đè nặng lên tất cả những cảm xúc khác, tôi nhìn cha, lúc này đây cha thật yên lặng, cha chẳng nói gì cả, chẳng buồn nói một câu bông đùa, ánh sáng mỗi lúc thêm tỏ hơn, tỏa rộng ra xung quanh cha, ba thanh thép đã rỉ, chắc tại mấy bữa ông trời khóc quá chừng, trên chân phải của cha, một miếng bê tông còn ẩm và lạnh tanh, đè chân cha nát tan, máu loang ra đất, tôi tự hỏi, còn bao nhiêu người đã chịu cảnh như cha? Bỗng tối dần lại, một, hai, ba giọt nước rơi rơi, có hạt rơi rất nhanh, có hạt rơi chậm rãi, có hạt thật nặng và đầy nước, có hạt bé xíu như bụi phấn, chúng nó cứ rơi vô tư như thế, tạo nên một giai điệu thật đẹp đẽ nhưng buồn và rất buồn. Chúng rủ rê cả nước mắt của tôi rơi theo, rớt lên khuôn mặt của cha, khuôn mặt vốn dĩ đang gầy gò và rất xanh. Người ta nói tình phụ tử là một tình cảm thiêng liêng và kì diệu, người ta đúng, tôi có thể nghe tiếng cha thở, và cơ thể cha chuyển động, cha đang sống lại, tôi bắt đầu thấy nghi ngờ sự việc này, nó giống truyện cổ tích và thường chỉ có trong phim, cớ nào lại đến với một con người “chẳng có gì” như tôi? Mọi thứ trở nên mơ hồ, huyền huyền ảo ảo, mờ nhạt và phai nhòa thấy hẳn, bấy giờ, tôi chỉ thấy cha ngồi dậy, và tôi nhớ từng lời cha nói:
– Cha yêu con, con gái, cha yêu mẹ con. Con nói với mẹ như thế, con nói với mẹ, cha luôn luôn nghe thấy mẹ than vãn với cha, con truyền lời của “vị vua già” này đến “thái hậu” là “xì tốp” than vãn đi con nhé! Cha nghe chán quá rồi! – nói đến đây, cha tôi khúc khích cười
Thật hạnh phúc khi được nghe lại cái điệu cười và lời nói quen thuộc như thế, tôi thấy cha dễ thương quá, và thoáng nghĩ “trên đời này không ai có được cha như cha của mình”, bỗng cha đổi giọng trầm xuống:
– Con gái, từ nay, có lẽ cuộc đời con sẽ có chút thay đổi đấy, biết không con? Cha sẽ không thể giúp đỡ mẹ được nữa, vì vậy mẹ sẽ rất cơ cực, mẹ sẽ rất mệt, và mẹ sẽ cáu lên! Con thấy mẹ cáu chưa? Ôi cha sợ lắm đấy. Ha ha. Này con, cha thật là buồn vì từ nay sẽ bỏ lỡ rất nhiều chuyện nhưng có một điều cha muốn con nhớ: “sự mất mát dẫn đến một sự khắc phục, sự khắc phục phải đưa đến một sự tốt đẹp hơn, như thế thì sự mất mát ấy mới không vô ích”. Rồi mọi thứ sẽ lại như bình thường, quan trọng là từ đây, ta có tốt lên hay không và ta phải cố gắng làm sao không để xảy ra thêm sự mất mát khác. Từ nay, con phải thay cha an ủi, động viên mẹ này, giúp mẹ những việc mà mẹ vẫn làm, để mẹ có thời gian làm những công việc ba “nhường” lại cho mẹ đó con, nhớ lời cha chưa nào?
Thật dễ dàng cho tôi trả lời: “Dạ vâng ạ!”
Và nhanh như thời gian cho một cái xe tải từ trên ngôi nhà hai tầng rớt xuống đất, tôi trở về căn nhà yêu dấu của tôi. Sau bức tường, tiếng mẹ hòa với tiếng nấc: “Sao không bật đèn vậy con gái?”. “A! Mẹ mẹ.”- người tôi lảo đảo, đến ôm mẹ một cái thật chặt, cảm thấy tâm hồn thật bình yên và hạnh phúc. Tôi nói với mẹ:
– Mẹ này, con yêu mẹ lắm! Mẹ có mệt không con lấy cho li nước?
Rồi tôi nói với ba “Con cũng yêu ba lắm! Ba yên tâm, con gái ba sẽ làm cho mẹ thật hạnh phúc, con sẽ ngoan hơn bất kì đứa trẻ nào trên đời, con rất buồn đó ba, vì mai này con sẽ không bình thường nữa, con sẽ thành mồ côi, là một đứa vừa nghèo vừa mồ côi, nhưng mà ba ơi, con gái ba sẽ cố gắng, dù điều đó thật khó khăn. “Sự mất mát dẫn đến một sự khắc phục, sự khắc phục phải đưa đến một sự tốt đẹp hơn, như thế thì sự mất mát ấy mới không vô ích”, phải không ba?
Kể lại giấc mơ gặp lại người thân xa cách – Mẫu 5
Sau kì thi căng thẳng, lần đầu tiên trong hai tuần qua tôi đi ngủ sớm hơn mười giờ, vốn đã mệt, tôi ngủ ngay lập tức mà không trằn trọc như mọi khi, và giấc mơ cũng đến nhanh như giấc ngủ vậy. Trong mơ, tôi được gặp lại bà nội, người thân thiết mà tôi đã xa cách lâu ngày. Đây thực sự là một giấc mơ đẹp và gây xúc động cho tôi.
Bà nội tôi đã qua đời được ba năm, cho đến tận bây giờ, tôi vẫn chỉ muốn tin rằng bà chỉ là đã đi đâu đó xa lắm chứ không muốn tin rằng bà mãi mãi rời xa thế gian này. Người ta vẫn hay nói, nếu lòng luôn nghĩ về một người nào đó, trong mơ sẽ gặp được người ấy và sau ba năm, tôi đã có giấc mơ đẹp về bà. Trong mơ, tôi chỉ nhớ rằng mình xuất hiện trong ngôi nhà cũ của bà ở quê, có một mảnh vườn nhỏ bên cạnh bờ sông. Tôi cứ bất giác bước đi theo linh tính qua làn sương mờ đi tiếp vào vườn và như muốn tìm lại tuổi thơ khi tôi chơi đùa ở đây ngày còn bé nhỏ ngây thơ. Tôi cứ thế đi, đi mãi mà tưởng như mảnh vườn nhỏ bé không biết từ lúc nào biến thành mê cung rộng lớn mãi không thấy đường ra. Trong màn sương mù ảo ảnh, đôi chân tôi cứ cất bước và chợt sững lại khi thoáng thấy hình ảnh quen thuộc. Bên gốc cây dừa, hình dáng quen thân thương hiện ra khiến cho trái tim tôi vỡ òa vì vui sướng, đó là bà nội. Vẫn y như ngày nào, bà ngồi dưới gốc dừa khoan thai độ lượng như một bà tiên với giỏ len đan trên tay. Mái tóc bạc phơ của bà càng khiến cho tôi liên tưởng đến những câu chuyện cổ tích mà trước kia bà hay kể. Như chừng thấy tôi, bà ngẩng lên, nở một nụ cười hiền từ như một vị thánh, bà dang hai tay ra như chờ đón tôi vào lòng. Trong lòng tôi bấy giờ chẳng còn điều gì ngoài khao khát được vỗ về chở che của một đứa cháu xa cách bà kính yêu của mình đã lâu. Tôi liền chạy nhanh tới ôm chầm lấy bà để bà che chở, vuốt ve với những dòng nước mắt hạnh phúc. Thấy tôi xúc động, bà vuốt mái tóc tôi:
– Cháu ngoan, đừng khóc, bà về rồi đây mà.
Nghe được những lời này, tôi lại càng khó kiềm chế trái tim xúc động của mình nhưng rồi cũng quệt nước mắt, ngẩng đầu nhìn bà và cười trong niềm hạnh phúc lấp lánh. Bà vẫn y như ngày còn ở với tôi, hay thích đan len bên gốc dừa và quàng chiếc khăn màu nâu sáng. Vậy là trong lòng bà, bà hỏi tôi về chuyện học tập, về cha, về mẹ, rồi bà lại dặn tôi phải học hành chăm chỉ, nghe lời bố mẹ, lớn lên nhất định phải thành người tốt, nhưng tôi chỉ trả lời qua loa rồi cứ thế cuộn mình trong vòng tay yêu thương của bà mà tận hưởng sự hạnh phúc. Bà ôm tôi thật chặt, âu yếm vuốt ve, hôn vào má, vào trán vào tóc tôi như những ngày tôi còn thơ dại. Chợt tôi nhớ đến những tháng ngày trước đây, bà hay kể chuyện cho tôi nghe và tôi muốn nghe lại giọng kể ấy:
– Bà ơi, bà kể chuyện cháu nghe, bà nhé.
Đáp lại tôi, bà nở một nụ cười đẹp như bà tiên rồi giọng bà vang lên trong không gian huyền bí của sương mờ và khói bay. Vẫn là giọng kể truyền cảm ngày nào, giống cái ngày còn bé, đã đưa tôi vào những giấc mơ đẹp nhất. Câu chuyện mà bà kể tôi đã nghe không biết bao nhiêu lần nhưng đều không thấy chán, và đặc biệt ngay lúc này đây, tôi còn thấy cả sự thiêng liêng diệu kì trong từng nhịp ngắt của bà, bà ơi, ước gì cháu được mãi nghe bà kể những câu chuyện như vậy trước khi đi vào giấc ngủ!
Nhưng chưa kịp nghe hết câu chuyện, giọng kể của bà đã đưa tôi về với hiện tại, tôi choàng tỉnh do tiếng chuông đồng hồ báo thức và tôi nhận ra đó chỉ là một giấc mơ. Một giấc mơ đẹp tuyệt vời vì tôi được gặp bà nội.
Giấc mơ ấy tôi vẫn còn nhớ từng chi tiết nhỏ vì đó là giấc mơ xúc động nhất đời tôi. Giấc mơ làm tôi thêm nhớ bà nhưng cũng đem lại cho tôi động lực trong cuộc sống vì lời hứa với bà sẽ chăm ngoan học giỏi để trở thành người có ích. Và tôi mong mình có thể có thêm nhiều giấc mơ đẹp như vậy nữa!
Kể lại giấc mơ gặp lại người thân xa cách – Mẫu 6
Bà tôi váy đụp áo thâmNón mê bà đội quanh năm ngoài đồngNhư con cò trắng ven sôngHai vai gánh nặng lo chồng nuôi con
Đọc những câu thơ ấy, tôi lại thấy nhớ bà ngoại – người phụ nữ tảo tần, mưa nắng và hiền từ của tôi. Đã có lần, tôi nằm mơ và tôi được gặp lại bà, trò chuyện và làm nũng trong vòng tay của bà.
Hôm ấy tôi thức muộn để học bài. Nhưng đêm vắng thanh tĩnh quá, hai mắt tôi nhìn đống chữ nhảy múa trên trang sách và díp lại, và tôi cũng không biết mình thiếp đi lúc nào. Đang lúc mơ màng, tôi thấy mình được một bàn tay nhẹ nhàng lay tỉnh. Hé đôi mắt ra nhìn, tôi giật mình và tỉnh dậy luôn. Vì người đang ngồi trước mặt không ai khác chính là bà ngoại – người bà đã mất từ lâu của tôi. Bà tôi đang nhìn tôi bằng ánh mắt hiền từ, với nụ cười ấm áp. Đúng như trong trí nhớ của tôi. Tôi gọi mà giọng nghẹn ngào:
– Bà, bà ơi!!!
Bà xoa nhẹ đầu tôi rồi cười:
– Bà đây, lớn rồi còn khóc gì nữa?
Tôi nhào vào lòng bà, hít hà mùi hương quen thuộc. Bà tôi mất khi bà ngoài 70, khi ấy tôi mới lên lớp sáu. Khi ấy mái tóc của bà đã bạc trắng. Dù cuộc sống đã hiện đại hơn nhưng bà ngoại tôi vẫn giữ nếp sống của mình như thời còn con gái. Bà gội đầu bằng nước bồ kết, hương nhu và lá bưởi. Nên dù mái tóc bà bạc trắng nhưng vẫn rất dày, chắc khỏe. Mỗi sáng bà sẽ ngồi trước hiên nhà để chải tóc và vấn lại gọn gàng bằng một chiếc mấn bà tự may. Đến tận bây giờ, tôi vẫn còn nhớ như in hình ảnh ấy. Làn da của bà nhăn nheo, xuất hiện những chấm đồi mồi đặc trưng của người già. Cái miệng móm mém nhai trầu, thỉnh thoảng bà lại rút chiếc túi nhỏ bên hông để bỏ thêm thuốc lào hoặc chút vôi vào để miếng trầu thêm cay, thêm đậm đà. Tôi là cháu út trong nhà nên chắc vì thế mà bà yêu chiều tôi nhất. Tôi hay được bà bế để ngồi lên đùi, âu yếm rồi kể chuyện cho tôi nghe. Những câu chuyện cổ tích mà bà kể đều là những câu chuyện tôi đã nghe đi nghe lại hàng trăm lần, nhưng mỗi lần nghe bà kể lại, tôi đều thấy thích thú vô cùng.
Tôi ôm bà thật chặt, vùi mặt vào lòng bà nũng nịu, vì đã lâu lắm rồi, tôi không còn được như thế nữa. Tôi hỏi bà:
– Bà ơi, bà đã đi đâu thế? Cháu vẫn đợi bà về kể chuyện cho cháu nghe đấy.
– Bà đã đến một nơi xa lắm – bà đáp, không có bà ở nhà, cháu có học hành và nghe lời bố mẹ không?
– Cháu có bà ạ. Nhưng bố mẹ bận bịu, không ai chịu ngồi kể chuyện cho cháu nghe cả – tôi đáp lại bà, giọng ỉu xìu.
Bà ôm ấy tôi, vỗ nhè nhẹ vào lưng tôi rồi thủ thì:
– Bố mẹ bận bịu cũng vì muốn cháu có cuộc sống tốt hơn thôi, không được trách móc bố mẹ như thế. Bà biết cháu là một cô bé nhạy cảm, sống nội tâm nhưng cháu ạ, có ai cứ bé mãi được đâu.
– Năm nay cháu lên lớp 9 rồi, bài vở nhiều, cháu mệt lắm bà ạ. Cháu chẳng muốn lớn, cứ muốn bé mãi thế này thôi. Cứ muốn ở mãi cùng bà thế này thôi.
Bà vỗ nhẹ vào mông tôi, như cách đánh yêu mà bà vẫn làm khi tôi còn bé:
– Con bé này, không được thế. Bà biết cháu mệt mỏi, nhưng cố gắng một chút nữa là được. Nếu mệt mỏi quá thì thôi. Cháu giữ gìn sức khỏe. Làm những điều cháu thích mới là điều quan trọng nhất. Nhớ chưa? Nhớ là dù cháu có đi đâu, làm gì thì bà vẫn luôn ở bên cạnh và ủng hộ cháu…
Tôi cứ nằm trong lòng bà như thế, hai bà cháu cứ thủ thỉ trò chuyện. Mãi cho đến khi tôi thấy cánh tay người lay tôi dậy, tôi mới giật mình. Tôi bật dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh. Không phải tôi đang ngồi trước hiên nhà đầy nắng mà đang ngồi trong phòng mình, trên chiếc bàn học, chỉ là tôi ngủ gục rồi nằm mộng gặp lại được bà thôi. Người vừa lay tôi tỉnh là mẹ tôi. Mẹ vừa mới đi làm ca đêm về thấy tôi ngủ quên trên bàn nên mới vào gọi tôi tỉnh dậy. Tôi nhìn thấy đôi mắt mẹ sao giống đôi mắt của bà ngoại đến thế…
Bà ơi, cháu sẽ cố gắng học hành thật chăm chỉ và làm những gì cháu thích. Bởi cháu biết là, dù cháu có làm gì đi nữa thì bà vẫn sẽ luôn ở bên cạnh và ủng hộ cháu.
Kể lại giấc mơ gặp lại người thân xa cách – Mẫu 7
“Một năm mới lại về rồi, mẹ à!” Tôi ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm và nghĩ về người mẹ kính yêu. Đã 3 năm kể từ ngày mẹ đi sang nước ngoài rồi. Nhớ lại hồi mẹ còn ở đây, mẹ đều đưa tôi đi chợ hoa và mua sắm vào những ngày năm mới gần kề thế này. Tôi cứ ngồi suy nghĩ mông lung rồi chìm vào giấc ngủ .
“Hồng ơi!”, tôi nghe thấy có tiếng gọi từ đằng xa. Tôi quay lại thì thấy mình đang đứng giữa khu công viên mà ngày tôi còn bé mẹ thường dắt tôi đến đây chơi. Từ xa bước lại phía tôi là một bóng người mà tôi cảm thấy vừa thân quen, vừa lạ lẫm. “Phải chăng là mẹ?” – Tôi thầm nghĩ bụng. Tôi chạy lại gần để nhìn cho rõ. Ồ! Đúng là mẹ rồi. Lòng tôi vô cùng sung sướng và hạnh phúc. Không kìm nổi xúc động, tôi gọi thật to: “Mẹ, mẹ ơi!” rồi tôi chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cũng dang rộng đôi vòng tay bé nhỏ của mình để ôm tôi. Mẹ nghẹn ngào nói: “Hồng! Con của mẹ!”. Tôi òa khóc trong giây phút được gặp lại người mẹ kính yêu đã xa cách bao ngày. Đến bây giờ tôi mới có dịp nhìn kĩ mẹ hơn. Mái tóc của mẹ đã điểm vài sợi bạc. Những nếp nhăn của tháng ngày vất vả khó khăn bên xứ người hằn lên bên khóe mắt của mẹ. Chỉ có một điều ở mẹ mà tôi thấy không hề thay đổi, đó chính là nụ cười. Nụ cười của mẹ vẫn thật hiền dịu và đem lại cho tôi cảm giác yên bình, hạnh phúc. Đang mải ngắm nhìn người mẹ hiền dịu đã xa cách bao ngày thì giọng mẹ vang lên khiến tôi hơi giật mình:
– Mẹ con mình ra ghế đá kia tâm sự đi. Lâu lắm rồi mẹ con mình không được nói chuyện với nhau.
Tôi gật đầu:
– Vâng ạ!
Tôi và mẹ ra hàng ghế đá thân thuộc ngày nào. Mẹ vuốt nhẹ lên mái tóc tôi và hỏi:
– Dạo này gia đình mình thế nào hả con?
Tôi liền trả lời:
– Mọi người vẫn khỏe mẹ à! Ông ngoại thì thỉnh thoảng bị thấp khớp. Còn các bác thì vẫn đi làm đều. Mọi người vẫn nhắc tới mẹ luôn đấy ạ. Ai cũng nhớ mẹ nhiều lắm.
Mẹ mỉm cười hiền dịu:
– Ừ! Vậy việc học của con bây giờ sao rồi? Con vẫn giữ ước mơ về sau trở thành phóng viên chứ?
Tôi nhanh nhảu trả lời:
– Việc học năm nay của con mệt và vất vả hơn những năm trước nhiều. Vì là năm cuối cấp nên ngoài học chính ở trên lớp, con còn phải học thêm nhiều để củng cố kiến thức. Và để biến ước mơ được làm phóng viên thành hiện thực, con vẫn đều đặn gửi bài cho báo đấy, mẹ à. Con sẽ không để mẹ và mọi người thất vọng đâu.
Lời nói của mẹ như truyền thêm niềm tin cho tôi:
– Ừ! Mẹ tin ở con. Phải cố gắng học cho giỏi con nhé. Dù có chuyện vui, buồn gì thì cũng phải tâm sự cho mẹ nghe.
Nghe giọng nói ấm áp của mẹ càng làm tôi thêm gần gũi mẹ hơn. Tôi biết rằng ở phương xa-nơi đất khách quê người kia, mẹ vẫn luôn nhớ về tôi, dõi theo từng bước đi và quan tâm đến từng chuyện buồn vui của tôi. Tất cả những gì tôi làm được hôm nay đều nhờ đến lời động viên của mẹ. Tình yêu thương mà mẹ truyền cho tôi đã giúp tôi có nghị lực vượt qua những chông gai thử thách của đường đời. Tình mẫu tử thật thiêng liêng biết chừng nào! Đã bao lâu nay tôi vắng bóng hình ảnh người mẹ thân yêu mà giờ đây lại được ở bên cạnh mẹ, thật hạnh phúc làm sao! Tôi thầm nghĩ: “Mẹ à! Bây giờ mẹ con mình lại ở bên nhau rồi. Đừng rời xa con nữa, mẹ nhé…”
Thế rồi tôi lại chìm vào những suy nghĩ, vào niềm sung sướng, hân hoan đang tràn ngập trong lòng. Rồi mọi vật bỗng trở nên nhạt dần,nhạt dần…
“Hồng ơi! Dậy đi em sao lại ngủ gật thế kia? Sắp sang năm mới rồi kìa. Em có dậy xem pháo hoa cùng gia đình không?” Tôi dụi mắt, thấy chiếc đồng hồ đã sắp chỉ sang số 12. Tôi ngơ ngác nhìn quanh thì mới biết đó là một giấc mơ. Ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm, pháo hoa sáng rực trời, một năm mới nữa lại đến rồi. Tôi thầm nhủ với trời đêm, với nàng tiên mùa xuân để mong nàng tiên mùa xuân gửi lời đến mẹ: “Mẹ ơi! Con nhớ mẹ nhiều lắm. Mẹ hãy sớm trở về với con, mẹ nhé!”
Kể lại giấc mơ gặp lại người thân xa cách – Mẫu 8
Trong gia đình, người tôi yêu mến và thân thiết nhất chính là anh Hai. Cách đây hai năm, anh Hai tôi vừa tốt nghiệp đại học quân sự đã được điều đến vùng biên giới để công tác. Từ ngày ra đi, anh rất ít khi về thăm nhà, chỉ thỉnh thoảng viết thư cho gia đình. Khi còn ở nhà, anh rất thương yêu tôi. Mỗi tối anh đều kèm tôi học, giúp tôi giải toán thật nhanh. Tình cảm giữa hai anh em tôi vô cùng thắm thiết. Nay anh đi xa, tôi buồn và thấy cô đơn nhiều lắm.
Ngày mai có bài thi môn toán nên tôi cố gắng giải các đề ôn tập để làm bài thi thật tốt. Tôi đã giải gần hết các bài toán, chỉ còn duy nhất một bài rất khó, tôi suy nghĩ mãi mà không tìm được lời giải. Bây giờ, tôi chỉ ước có anh Hai bên cạnh tôi để giảng bài cho tôi. Trời đã khuya, bài toán khó khiến tôi mệt mỏi và mọi thứ xung quanh tôi mờ dần, mờ dần…
Bỗng, có tiếng gõ cửa với tiếng gọi quen thuộc: “Nhóc ơi, ra mở cửa cho anh!” A, đó chính là anh Hai! Anh Hai đã về rồi. Tôi nhảy cẫng lên rồi vội mở cửa, đưa anh vào nhà. Anh đặt ba lô xuống đất rồi xoa đầu tôi:
_ Em đang giải toán à? Giỏi quá vậy ta!
Rồi anh kéo tôi cùng ngồi xuống ghế, hỏi thăm về chuyện học hành của tôi. Tôi hào hứng khoe với anh về những thành tích học tập của mình. Anh nghe xong, cười đắc chí:
_ Thế mới là em của anh chứ!
Tôi đòi anh kể chuyện những ngày ở biên giới. Anh vui vẻ kể tôi nghe hàng tá chuyện vui của đời quân ngũ. Lúc chăm chú ngồi nghe anh kể, tôi mới để ý thấy rằng da anh tôi đen hơn trước rất nhiều, có lẽ do anh luôn phải dãi nắng dầm sương. Cả người anh trông cũng to lớn, vạm vỡ hơn trước nhờ rèn luyện sức khỏe hằng ngày để khỏe mạnh, đủ sức chống chọi với thời tiết khắc nghiệt vùng biên giới. Nhưng đôi mắt anh vẫn sáng và tinh anh như ngày nào. Anh vẫn nhìn tôi thật dịu dàng và trìu mến.
_ Em gái của anh lớn quá rồi! Ở nhà có nhớ anh nhiều không? Không có anh giảng bài chắc em gặp rắc rối nhiều với các bài toán khó phải không? Dù anh không giúp em học như ngày trước được nữa nhưng anh vẫn luôn cổ vũ cho em. Đừng bao giờ nản lòng em nhé! Phải học thật giỏi để anh còn khoe em gái ngoan của anh với các đồng chí chứ.
_ Em hứa sẽ cố gắng học, không làm anh Hai thất vọng đâu. Em phải thật xứng đáng là em gái của một chiến sĩ bộ đội chứ.
Anh ôm tôi vào lòng, vỗ vai tôi rồi đứng lên, đeo ba lô và bước ra cửa. Anh vẫy tay chào:
_ Anh đi đây! Nhiệm vụ đang chờ anh!
Anh bước ra khỏi cửa. Cánh cửa đóng sầm lại khiến tôi giật mình choàng tỉnh. Ồ, hóa ra đó chỉ là một giấc mơ.
Dù chỉ gặp được anh Hai trong giấc mơ nhưng tôi vẫn cảm thấy rất vui. Khi tỉnh giấc, tôi cảm thấy khỏe khoắn và đầu óc minh mẫn hẳn lên. Tôi quyết tâm giải bằng được bài toán khó này để không phụ lòng mong mỏi của anh tôi. Ngày mai, sau khi thi xong, tôi sẽ viết thư kể cho anh nghe giấc mơ vừa rồi, chắc là anh Hai sẽ vui lắm.
Kể lại giấc mơ gặp lại người thân xa cách – Mẫu 9
Thời gian cứ vô tình trôi, muốn cuốn đi tất cả. và bụi thời gian cứ phủ lên, cứ muốn xóa nhòa kí ức. Không biết sóng gió cuộc đời đánh ta đi về đâu. Trong cuộc đời, bao sự việc xảy ra,bao người bạn mới đến với ta. Và có thể: ta đã lãng quên quá khứ. Nhưng khi ta bỗng chững lại,bỗng gặp lại bản thân ta, khi mọi kí ức bỗng tràn về, ta giật mình, khẽ gọi: bạn.
“Hẹn gặp cậu trong mơ”- lời tôi thường nói. Nhưng điều ấy chưa bao giờ thành hiện thực. Phải chăng vì tôi đã quá vô tâm, đã tụ tha hóa bản thân, tự thay đổi mình? Nên bà tiên đã đến, vung cây đũa thần, hóa phép nhiệm màu, đi tôi đi tìm tôi, tìm lại kí ức.
Trong mơ, tôi đứng lặng giữa một cơn phòng lớn, rộng thênh thang, thẫm một màu u uất. Tôi mệt mỏi bởi cứ phải lê gót, lê gót giữa bãi cát dài. Biết đâu tâm hồn mình đã hóa thành cát bụi.
Trong mơ, tôi co người vì lạnh. Lạnh da lạnh thịt, buốt giá tâm can. trong mơ, lòng tôi thổn thức, biết đâu là đích đến của cuộc hành trình, biết nơi nào dừng lại?? Tôi buồn, tôi cô đơn, tôi trống rỗng. Tôi đang đi trong căn phòng kín của tâm hồn mình- nơi tôi đã tự chôn vùi kí ức!!
Trong mơ, bạn xuất hiện. Trong mơ, Sử – bạn của tôi vẫn vậy. Vẫn nước da ngăm đen vì nắng cháy; vẫn bàn tay khô ráp, đã sẫm lại do nhựa cỏ; vẫn đôi mắt đầy tự tin, đầy nghị lực. Và nụ cười vẫn chưa hề nở trên môi tới một lần. Tôi chạy tới, muốn ôm chặt lấy bạn, muốn được bạn chở che. Bạn của tôi- sóng gió cuộc đời không đánh gục được. Bạn của tôi- vẫn mãi như Asin kiên cường.
Tôi từng là một cô bé hồn nhiên, sống trong vòng tay ấm áp của mẹ, của cha. Tôi luôn nghe lời, luôn biết : không được chơi với thằng Sử chăn trâu. Và cứ thế, cứ thấy bạn từ xa, lũ trẻ chúng tôi chạy xa. “Phải “cạch” thằng Sử”. Cuộc đời tôi- phẳng lặng.
Bạn – một số phận bất hạnh. Bất hạnh ngay từ cái tên: thằng không cha. Bạn bất hạnh vì không phải là dân bản địa, không có ruộng đất. bạn bất hạnh vì con mắt người đời :” bố nó chết vì AIDS, anh nó đi tù” Cuộc đời bạn- đầy bão tố.
Nhưng bạn hiên ngang đi ra từ bão tố, hiên ngang kéo tôi ra khỏi bàn tay tử thần dưới dòng ông Hồng đục đỏ. Tại tôi ham chơi, ham hái hoa rau muống tím biếc mọc sát bờ sông. Tin con bé xém bị chết đuối khi cả vùng ai cũng biết. Còn bạn- vị anh hùng thì mãi mãi vô danh.
Và tôi lần đầu tiên cãi lại lời mama: kết bạn với bạn. Có thể với bạn, tôi chỉ là cơn gió nhẹ. Nhưng với tôi, bạn còn mạnh hơn cả giông tố cuộc đời mình. Bạn đến, tôi nhận ra được nhiều điều. Nhờ có bạn, tôi yêu hơn biết bao điều giản dị quanh mình.
Quên sao được những buổi chiều lộng gió, nằm giữa một rừng hoa đồng nội, lắng nghe tiếng sáo diều vi vu vi vu. Quên sao được niềm vui khi chạy trên triền đê, khi cỏ may bám đầy áo, và hét to :” Tôi yêu quê tôi”
Niềm hạnh phúc của cô bé vùng quê Bắc Bộ đâu chỉ có vậy. Bạn tối ngày đi làm thuê cho cả làng, quần quật suốt ngày, nhọc nhằn lẫn nhục nhằn, bạn vẫn không thể hiện chút cảm xúc nào trên nét mặt. Xã cho con trâu, bạn làm bạn với nó. Vậy thôi!! Tôi dậy bạn chữ, dạy bạn làm toán. Nhưng biết không Sử ơi: bạn cũng chính là một người thầy của tôi đó. Cuộc đời bạn là một thiên truyện dài. bạn kể nhiều, nhiều lắm, nhiều hơn rất nhiều tôi có thể nghĩ về cuộc đời của cậu bé 12 tuổi. Bạn rất mong ước có một gia đình. bạn ước được như tôi, mong một lần được cất tiếng gọi mẹ. Nhưng đâu có được. “Đời là vậy. Sóng gió đánh có chọn ai đâu.” Tôi biết được giá trị của đồng tiền; biết thương giọt mồ hôi rơi trên má mẹ, yêu giọt nước mắt cay khóe mi cha hơn, biết cha mẹ phải vất vả như thế nào để nuôi “2 cô vịt giời” khôn lớn. Tôi hối hận vì đã bỏ cơm vì không có con búp bê. Tôi hiểu hơn giá trị của hạnh phúc gia đình. Tôi hối hận, tôi giận mình vì đã trốn học đi chơi, đâu biết đó là ước mơ , là nỗi khao khát lớn của bạn.
Nhưng đúng thật: ” sóng gió cuộc đời có chọn ai đâu”. Do làm ăn tốt, cả nhà tôi đã rời khỏi miền quê nghèo ấy. Biết tin, bạn chỉ ừ. Và hôm tôi đi, tôi không gặp lại bóng dáng thuở nào. Thời gian trôi, thấm thoắt đã 6 năm, tôi gần như đã quên: mình có một người bạn.
Trong mơ- bạn gặp tôi. Vẫn vậy. Tôi bỗng ngượng ngùng, bẽn lẽn, xấu hổ.. Vẫn cái nhìn ấm áp. Bạn của tôi- Bạn mỉm cười. Và tôi bừng tỉnh.
Hôm nay, trên chuyến xe này, tôi trở lại quê hương, tìm lại tuổi thơ, tìm lại một người bạn. Và tìm lại một miền kí ức.
Kể lại giấc mơ gặp lại người thân xa cách – Mẫu 10
Những ngày đầu mùa đông, trời trở lạnh, em đi ngủ sớm hơn mọi khi. Em nằm bên cạnh bà và được nghe những câu hát mượt mà của ngày xưa bà thường hay hát. Chẳng mấy chốc, giọng hát ngọt ngào ấy đã đưa em chìm sâu vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, em thấy ông nội trở về trò chuyện cùng với em.
Ông nội em năm nay cũng khoảng 70 tuổi nhưng ông đã không còn từ khi em mới bỡ ngỡ bước vào lớp một. Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoắt cũng đã gần chục năm rồi em không được sống bên cạnh ông, không được nghe giọng nói ồm ồm chứa đựng bao tình thương của ông.
Em vẫn nhớ như in giấc mơ hôm đó, em thấy ông nội với hình dáng gầy gầy thân quen đi về phía em đang học bài. Em vui sướng chạy ra ôm chầm lấy ông. Đôi bàn tây ấm áp của ông nhẹ nhàng xoa lên đầu em rồi ông dắt em từ bàn học ra chiếc ghế nhỏ ngày xưa hai ông cháu dạy nhau tập đọc đặt ở phòng ngoài. Đã lâu lắm rồi mà nhìn ông vẫn không thay đổi là bao so với trước. Khuôn mặt vẫn rạng ngời phúc hậu đã xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn. Đôi mắt sâu hơi mờ đi nhưng đôi tai ông vẫn còn tinh lắm. Dường như chỉ có mái tóc bạc thêm là thấy rõ vì dấu ấn thời gian.
Ông hỏi han về tình hình học tập của em có tốt không? Em tự hào kể cho ông nghe về những thành tích mà mình đã đạt được. Nói đến đâu ông cũng gật đầu tỏ vẻ hài lòng và khen em đã có tiến bộ hơn ngày trước rất nhiều. Em cảm thấy ông rất vui và hãnh diện vì mình. Song ông vẫn nhắc nhở em phải biết lấy đó làm động lực để mình cố gắng. Ông mong em luôn chăm chỉ học tập, rèn luyện bản thân, không lúc nào được nhớ công ơn sinh thành và nuôi dưỡng của bố mẹ, thầy cô. Em ngồi im lặng và thấm thía những lời dạy đầy ý nghĩa của ông vào tâm trí. Rồi em hỏi thăm sức khỏe của ông. Ông nói rằng ông rất khoẻ và luôn nhớ về mọi người. Ông hy vọng rằng em sẽ thay ông chăm sóc bà thật tốt. Em cảm động lắm, không biết nói gì em chỉ biết nhìn ông và gật đầu thay cho câu trả lời của mình. Ngồi nói chuyện được khá lâu, ông kể tiếp cho em nghe nhiều câu chuyện hay mà ngày trước ông vẫn thường hay kể. hai ông cháu nói chuyện vui vẻ, giọng nói và tiếng cười ấm áp của ông vang khắp căn nhà bé nhỏ.
Trời về khuya hơn, màn đêm yên ắng, tĩnh mịch lạ thường. Em hỏi ông hay nói đúng hơn nó là lời trách móc ngây thơ rằng: “Sao ông không thường xuyên về thăm gia đình hay là ông đã quên mọi người? Lần này về ông phải ở đây thật lâu để chơi với chúng cháu”. Ông khẽ nói với em rằng: “Hãy nhớ ông luôn ở bên cạnh mọi người”. Nói xong, ông lẳng lặng bước ra cửa, vì sợ phải xa ông em vội chạy theo nhưng hình ảnh ông cứ xa dần, chỉ thỉnh thoảng ông ngoảnh lại vẫy tay tạm biệt. Em khóc gọi theo ông. Thấy mình khóc, em tỉnh dậy thì ra những gì mình vừa thấy chỉ là mơ. Đó là một giấc mơ mà em không bao giờ quên được.
Em sẽ luôn ghi nhớ và trân trọng giấc mơ quý giá này. Em tin rằng dù không có thật nhưng mỗi lời nói, cử chỉ ông dành cho em đều là động lực để em vươn lên trong cuộc sống.
Kể lại giấc mơ gặp lại người thân xa cách – Mẫu 11
Ông ngoại là người rất thân yêu đối với em. Trong suốt quãng đời thơ ấu của mình, hình ảnh ông là hình ảnh thân thương yêu quý nhất trong tâm trí em. Ông cho em ăn, ru em ngủ, dạy em vẽ nhà, chơi trò chơi với em. Vậy mà giờ đây, ông không còn bên em nữa. ông ra đi trong một chiều chủ nhật thật lặng lẽ. Tuy ông đã mất nhưng em vẫn mong phép lạ xảy ra, ống có thể trở về và em đã gặp lại ông trong một giấc mơ của mình.
Hôm đó, em học rất mệt nên đi ngủ sớm. Sau khi nhắm mắt lại, em thấy mình chìm sâu vào giấc ngủ. Bỗng trước mắt em hiện ra khu vườn thân thương của nhà ông ngoại. Đúng là khu vườn ấy rồi. Góc vườn là cây khế ngọt ông thường hái cho em ăn. Lá cây vẫn xanh mướt và trên cành xuất hiện những quả khế nho nhỏ, xanh xanh. Còn giữa vườn là cây hồng xiêm là cây mà ông ngoại cưng nhất. Rồi hai cây bưởi mẹ con, chỗ rau ngải cứu mọc sát đất, cả cày liễu lá dài đến cây xoài đang trổ hoa vẫn nguyên như lúc em còn bé, ở dưới quê với ông ngoại. Trong khu vườn này, ông đã cùng em chăm sóc những cây xanh cho chúng lớn, ra hoa, kết quả. ông dạy em biết giá trị khi làm việc, đó là niềm vui, niềm Tự hào khi thấy cây mình bỏ công chăm sóc cho ra những trái ngọt đầu tiên. Nhìn khu vườn, bao nhiêu kỉ niệm với ông ngoại lại ùa về trong tâm trí em. Em thấy nhớ ông quá và đột nhiên em cất tiếng gọi – một tiếng gọi từ trái tim, em gọi thật to: Ông ơi! Bỗng òng từ từ hiện ra. Vì không tin vào mắt mình, em đưa tay lên dụi mắt. Và ông cất tiếng gọi: Bo cún của ông, ông đây mà. Đúng là giọng nói thân thương của ông rồi. Cái giọng nói đã từng mất đi bây giờ lại trở lại bên em. Em chạy thật nhanh ra chỗ ông. Lúc ấy không hiểu sao miệng em thì cười còn mắt lại đầy nước mắt. Em nhào vào lòng ông, khóc thật to. Ông xoa đầu em thật nhẹ: Cháu đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, ông ở đây mà. Em ngẩng mặt lên nhìn ông. Tóc ông vẫn bạc trắng như ngày xưa. Em còn nhớ hồi bé mỗi lần nghịch tóc ông, em lại ngô nghê hỏi: Sao tóc ông trắng thế?
Tuy ông đã ra đi nhưng cuối cùng em cũng đã hiểu ra, trước khi ông ra đi ông đã để lại cho cháu hai món quà. Món quà của sự trí thức, ông ra đi nhưng cháu vẫn thấy linh hồn ông đang ở bên cháu. Còn món quà nữa đó là khu vườn nhỏ mà ông đã chăm chút khi còn sống. Và em luôn tin rằng: Dù ông không còn nữa nhưng linh hồn ông vẫn sẽ còn hiện diện ngay ở bên cạnh tôi, với vườn cây đầy hoa trái mà ông trồng.
Kể lại giấc mơ gặp lại người thân xa cách – Mẫu 12
Tình cảm gia đình là một thứ tình cảm gần gũi, bình dị mà bền vững sâu xa. Ẩn trong tâm thức, trái tim của mỗi người đều chất chứa sự yêu thương, lòng cảm thông, xót thương đối với những người thân yêu ruột thịt. Và trong gia đình tôi, bên cạnh cha mẹ, anh chị em trong gia đình thì người mà tôi luôn kính trọng và luôn tìm thấy được sự bình yên mỗi khi ở bên, đó là ông nội tôi. Mặc dù ông đã xa cách nhân gian, từ biệt mọi người về với thế giới người hiền, nơi yên nghỉ ngàn thu vĩnh hằng bất diệt nhưng không lúc nào trong tôi không nguôi ngoai đi nỗi nhớ thương, tiếc nuối về người ông quá cố. Có lẽ vì thế mà thỉnh thoảng những giấc mơ về ông cứ hiện về trong tiềm thức và vô thức, chập chờn trong giấc ngủ của tôi. Tất cả đều sống động như một bức tranh hiện thực hằng ngày diễn ra vậy.
Cũng như bao ngày bình thường khác, mỗi khi trong tâm tôi nhớ về ông là trong đêm đó ông lại hiện về trong giấc mơ đó. Và giấc mơ gần nhất về người ông yêu quí của tôi đó là cách đây khoảng một tháng trước. Cứ thành lệ, hàng đêm tôi thường đọc truyện trước khi đi ngủ, hôm đó không hiểu sao mới dở quyển sách lật đi lật lại được vài trang thì tôi ngủ gục xuống bàn tự bao giờ không hay biết. Bỗng giấc mơ đưa tôi đến ngôi đền Kim Liên Hà Nội. Đây là một ngôi đền linh thiêng bậc nhất trong “Tứ trấn Thăng Long”. Do sinh ra trong một gia đình rất sùng bái về Phật giáo và tín ngưỡng thờ Mẫu nên trong tôi luôn có một nguồn giác quan thứ sáu rất mạnh, mọi thứ về thế giới bên kia tôi luôn được trải nghiệm và tôi cũng thường được “ngao du” khắp nơi về đình chùa miếu mạo trong dân gian Việt Nam. Chuyện chẳng đáng nói nếu như trong giấc mơ ấy tôi không gặp người ông quá cố của tôi. Đang tiến vào trong hậu cung để chiêm bái Phật Thánh, bỗng tôi gặp lại ông nội. Vẫn khuôn mặt có hai má lúm đồng tiền hai bên má, ông nở nụ cười nhìn tôi âu yếm từ xa. Tôi như chết sững, bật khóc, nước mắt ngắn dài nức nở như một đứa con nít, chạy tới ôm chầm lấy ông. Ông mặc bộ quần áo màu đỏ, râu tóc bạc phơ hiền từ xoa đầu tôi. Lúc sau, có người hành hương vào gọi ông tôi là cụ Từ, rồi biếu lộc thì tôi mới biết, hóa ra ông là người coi sóc cửa đình, kính thờ Phật Thánh nơi ngôi đền thiêng này. Ngày xưa, hồi còn tại thế, vì thấy ông đức độ hơn người mà ông tôi được người dân trong làng tin tưởng, nhờ vả trông coi đình làng. Khi mất đi, hóa ra ông lại được cắt cử tiếp tục sớm chiều bên nhà Ngài.
Ông bảo tôi: “Cứ vào chiêm bái các ngài đi, rồi ra đây ông cháu ta nói chuyện”. Lòng vui mừng khôn xiết được gặp lại ông sau bao ngày xa cách, tôi thấp thỏm đi vào lễ, một mặt lại liếc lại phía sau, sợ ông không đợi cháu mà đi mất. Vì thế, tôi lễ bái vội vàng rồi chạy lại nơi ông đang ở. Vẫn cách sống giản dị, đơn sơ như khi còn sống, bước vào gian phòng ở của ông, khiến lòng tôi bình yên đến lạ. Mọi vật dụng trong phòng đều được sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng. Đang mải mê ngắm nghía xung quanh thì ông mở cửa đi vào. Tôi hỏi thăm sức khỏe của ông và còn trách ông sao đi lâu thế không chịu về thăm cháu?. Ông chỉ cười và nói: “ông vẫn luôn bên cháu và theo dõi mọi người trong gia đình mình”. Có lẽ thế mà ông còn biết cả tôi đang loay hoay đi tìm thầy để tầm sư học đạo. Ông nói: “cháu đang tìm thầy à?. Tìm đến cô đồng Anh bên Đông Anh ý, tới đó cô ấy sẽ giúp cháu!”. Tôi nhớ như in lời ông dặn, vui mừng quá tôi cũng khoe ông cả chuyện học hành, thi cử của mình nữa. Ông đều tấm tắc ngợi khen và còn xoa đầu tôi nói: “ông yêu cháu rất nhiều. Hãy cố gắng thật nhiều, hãy nghe lời bố mẹ, ông luôn theo cháu và thương cháu nhiều lắm đấy, cháu đích tôn của ông à”.
Nói đoạn, tôi bỗng tỉnh dậy, hóa ra đó là mộng giấc mơ. Nhưng đó là giấc mơ có thật. Và tôi vẫn luôn cảm thấy ông luôn bên cạnh mình. Vì thế, tôi tự hứa với bản thân sẽ cố gắng thật nhiều để không phụ lòng mong mỏi và tình yêu thương bao la mà ông kì vọng ở tôi. Nếu như có một phép nhiệm màu nào đó, tôi sẽ ước có ông bên cạnh mỗi ngày và niềm hi vọng đó sẽ mãi theo tôi đến suốt cuộc đời. Nó trở thành động lực để tôi vươn lên, chiến thắng bản thân và đem lại thành công trong cuộc sống. Đáp đền xứng đáng công ơn nuôi dạy, bảo ban của những người thân yêu trong gia đình của tôi.
Kể lại giấc mơ gặp lại người thân xa cách – Mẫu 13
Cầm đề bài tập làm văn yêu cầu viết bài tập làm văn số 2 lớp 9 trong tay, tôi thật sự lo lắng vì không biết làm bài tập đó như thế nào. Cô giáo cho đề bài Kể về bà của em và hẹn ngày mai phải nộp. Bà tôi ra đi từ lúc tôi chưa lọt lòng mẹ nên bà tôi ra sao, tính tình thế nào, giọng nói ra làm sao,… tôi đều không biết. Cơn gió thổi nhè nhẹ, bầu trời trong xanh, ngồi trước bàn học tôi cứ miên man suy nghĩ đến hình phạt mà bố mẹ sẽ dành cho tôi khi bị điểm kém. Thế rồi, không biết từ lúc nào, tôi ngủ thiếp đi mất và có một giấc mơ tuyệt đẹp. Trong mơ, tôi thấy mình được gặp lại bà và được nghe bà kể rất nhiều chuyện mà tôi chưa biết.
Trong giấc mơ, tôi thấy mình đang ở trong ngôi nhà của bà ngày trước. Tất cả đồ đạc đều gọn gàng, ngăn nắp và sạch sẽ. Ngoài sân có một bóng người gầy gầy, xương xương, lưng cũng đã công thế nhưng dáng vẫn còn nhanh nhẹn lắm. Tôi chạy vội ra sân và không biết đó là ai. Nghe thấy tiếng chân chạy, người đó quay lại. Điều bất ngờ nhất là khi quay người lại, tôi chợt reo lên vui sướng: Bà, bà ơi. Đúng, đó là bà tôi, người bà mà tôi luôn yêu quý cho dù chưa một lần gặp mặt. Tôi chỉ biết bà qua tấm ảnh mà bố cho tôi xem. Bà thấp, nhỏ người, khuôn mặt rạn vết chân chim của bao thời gian vất vả. Đôi mắt đã không còn vẻ sáng ngời mà nó đã trở nên mờ nhoà. Mái tóc bà bạc trắng, được vấn lên gọn gàng. Khi nghe thấy tiếng reo của tôi, bà xoa đầu tôi và bảo: Vào trong nhà đi cháu, ngoài này nắng to lắm., vào đi không lại ốm. Giọng bà mang đậm chất của quê tôi – vùng quê Nam Định nhưng ấm áp lạ lùng. Tôi ngoan ngoãn nghe theo lời bà, chạy vào trong nhà. Một lát sau, bà cũng vào và bảo: Lâu lắm rồi cháu mới về chơi với bà được một hôm nhỉ? Tôi cười và nói: Cháu cũng muốn về lắm nhưng chẳng có thời gian. Bà cười hiền từ, đôi mắt nhìn tôi âu yếm: Cô học cho giỏi rồi sau này bà sẽ lên chơi với cháu thường xuyên hơn. Tôi dựa đầu vào vai bà mà cảm thấy trong lòng mình một niềm vui khôn xiết. Giọng bà chợt ngậm ngùi: Thời gian trôi qua nhanh thật, mới ngày nào còn bé tí cứ khóc suốt ngày nhưng được cái nhanh nín. Thế mà bây giờ đã… Bà bỏ lửng câu nói rồi thở dài. Tôi bỗng thầm ước mình có thể bé đi được để bà có thể dẫn đi chơi, được bà mua kẹo cho sau mỗi lần bà đi chợ về. Nước mắt tôi chợt chảy ra giàn giụa. Bà cười, lau nước mắt cho tôi rồi nói: Lớn tướng rồi mà còn khóc nhè như trẻ con thế. Tôi ôm chặt lấy bà mà thấy chưa bao giờ hạnh phúc như lúc này.
Suốt cả ngày hôm đó, tôi cứ bám lấy bà như cái đuôi. Bà đi xuống bếp tôi cũng di theo, bà ra vườn tôi cũng chẳng rời nửa bước, ngoài vườn, cây cối xum xuê, trĩu trịt quả. Tôi với một quả ổi, gặm thấy ngon hơn những quả ổi mà mẹ mua ở chợ. Bà cười nheo nheo mắt và nói: Cả vườn cây này bà trồng dành cả cho cháu. Người ta cũng tới mấy lần muốn mua hoa quả đấy nhưng bù không muốn vì sợ cháu về lại không có cái gì ăn… Hơn lúc nào hết, tôi cảm nhận được tình yêu thương của bà dành cho tôi. Lúc đó tôi chỉ muốn nói thật to: Bà ơi, cháu yêu bà lắm nhưng lại thấy nghẹn ngào không nói được thành lời. Trong lòng tôi, tôi chỉ muốn thời gian ngừng trôi để cho tôi luôn được sống trong sự chở che, yêu thương của bà dành cho tôi. Lúc ăn cơm, bà chẳng ăn mấy, chỉ chăm chăm gắp hết cho tôi. Vừa gắp cho tôi, bà vừa nói: Món này bà biết cháu thích ăn nhất nên bà làm. Ăn nhiều vào cho chóng lớn.
Tôi ước rằng tuần nào mình cũng được gặp lại bà trong giấc mơ. Những người thân đã xa ta, có thể là xa mãi mãi nhưng họ vẫn luôn hiện hữu bên ta. Dù chỉ là trong những giấc mơ thì ta vẫn luôn cảm thấy hạnh phúc, có một sự động viên, an ủi lớn lao. Bà ơi, bà có nghe thấy cháu nói gì không? Dẫu bà có ở chốn thiên đường hay hư vô cháu vẫn luôn muốn nói rằng: Bà ơi, cháu yêu bà nhiều lắm! Bà sẽ mãi mãi là thiên thần hộ mệnh tuyệt vời và thân thương nhất của cháu!
Kể lại giấc mơ gặp lại người thân xa cách – Mẫu 14
Những giấc mơ là những phút giây tuyệt vời nhất giúp ta được sống trong những gì mà cuộc sống đời thường không đem lại. Tôi cũng đã mơ rất nhiều, nhưng giấc mơ có thể để lại một giá trị tinh thần to lớn cho tôi chỉ có thể là khi tôi được gặp lại người ông thân yêu của mình. Đó là một giấc mơ thần tiên, tuy ngắn ngủi nhưng đầy xúc động.
Đầu tiên, tôi cảm thấy như đang lạc bước vào một thế giới hư vô, vô tận. Những vông xoáy sâu hút làm cho tôi bối rối, hoảng hốt. Bỗng một tia sáng chói lóa đã bao phủ tất cả và đã đưa tôi đến một gian nhà, ở đó có một cô bé đang nũng nịu đòi ông kể chuyện, bế đi chơi. Tôi giật mình khi biết cô bé đó chính là mình khi bé, còn người ông chiều cháu đó chính là ông nội tôi, người đã làm tôi oán giận rất nhiều khi đã lìa bỏ tôi để đi sang thế giới bên kia. Toàn thân tôi mềm nhũn, bồng bềnh, lặng dõi theo những kí ức ngày xưa bỗng ùa về trong khoảnh khắc. Nào là lúc tôi ngã, khóc; ông đã nhẹ nhàng bế tôi lên, đập tay xuống đất mà mắng rằng: Á à, đất hư nhé, làm Chuột Nhắt của ông ngã à! Hay những lúc mẹ trốn đi làm lúc tôi đang ngủ, khi dậy, tôi khóc đòi mẹ; ông đã đặt tôi ngồi lên yên sau xe đạp, lọc cọc đèo tôi đi chơi, mua kẹo, mua bóng bay, làm tôi mải vui quên luôn cả nhớ mẹ. Nào là những lúc tôi hư, tôi bướng; dù thương nhưng ông vẫn nghiêm nghị bắt tôi úp mặt vào tường, đánh cho tôi mấy cái thành ra tôi giận ông mất mấy ngày trời nhưng lại lon ton theo sau làm lành với ông trước. Tất cả, tất cả đã hiện lên thật sống động trong tôi. cổ họng tôi dường như nghẹn lại khi định cất tiếng gọi ông; nước mắt tôi bỗng trào ra khi bỗng những hình ảnh đó mờ nhạt dần đi, nhỏ dần lại, tôi đưa tay ra như muốn níu kéo lại nhưng không được, bởi tất cả đã thuộc về quá khứ, về kí ức, là điều thiêng liêng mà không gì có thể mua được. Tiếng khóc của tôi giờ đã thành tiếng nấc. Một màn đêm lạnh lẽo bao trùm lấy tôi, chung quanh lặng im như tờ, chỉ có tiếng khóc, hơi thở của tôi. Và một lần nữa, một ánh sáng mờ ảo lại bao trùm lấy tôi. Từ xa thấp thoáng bóng một người đang tiến lại gần. Tôi thu mình, cất tiếng hỏi: Ai đó? Một khuôn mặt xương xương rất thân quen, một đôi mắt dịu hiền sưởi ấm cả màn đêm xung quanh lạnh lẽo. Ông đây, cháu không nhận ra sao? Đó chính là ông tôi.
Kể lại giấc mơ gặp lại người thân xa cách – Mẫu 15
Ngày hôm ấy thật đặc biệt khi tôi nhận được điểm 10 môn Mỹ Thuật. Bài vẽ chủ đề gia đình và tôi chọn vẽ hình ảnh bà ngoại tôi đang ngồi đan. Nhưng cô giáo tôi đâu biết, hình ảnh đó là trong kí ức của tôi. Bà tôi rời xa thế gian, rời xa tôi đã hai năm nay. Tôi rầu rĩ với ý nghĩ không thể khoe bà bài vẽ 10 điểm. Vậy mà tối hôm ấy, trong giấc mơ huyền diệu, bà đã về bên tôi, nhẹ nhàng, hiền hậu…
Hiện ra trước mắt tôi là khung cảnh quen thuộc của nhà bà. Ánh nắng chiều vàng vọt rọi lên khoảng trời đầy lá khô và bức tường rêu làm tôi bồi hồi. Ngôi nhà bà ở thật bình yên. Đẩy cánh cửa gỗ, tôi bước. Tôi gần như không thể tin vào mắt mình, bà đang ngồi trên ghế, bàn tay đang đan thoăn thoắt. Hình ảnh bà lúc ấy giống hệt trong bức vẽ của tôi. Vẫn là mái tóc bạc trắng được búi gọn gàng, vẫn là ánh mắt luôn ánh lên tình yêu thương con cháu, vẫn là nụ cười hiền hậu như bà Tiên trong câu chuyện cổ tích bà thường hay kể cho tôi nghe, vẫn là đôi vai gầy guộc nhưng đã gánh cả cuộc đời con cháu. Tôi chạy vội đến bên bà, ôm chầm lấy bà mà nước mắt không ngừng tuôn rơi.
– Con bé hôm nay lạ nhỉ. Cháu về thăm bà sao không báo bà một tiếng để bà còn chuẩn bị cơm nước – Bà xoa đầu tôi âu yếm
Tôi cứ ôm chặt lấy bà, hết thơm má, thơm trán rồi lại thơm lên bàn tay gầy guộc, đầy những chấm đồi mồi đã từng nuôi tôi khôn lớn.
– Chỉ là…chỉ là… cháu nhớ bà quá
Bà mắng yêu:
– Bố cô!
Rồi như sực nhớ ra, tôi liền vội vàng khoe:
– Bà ơi, hôm nay cháu đã được 10 điểm môn Mỹ Thuật. Bà biết cháu vẽ ai không? Đó chính là bà kính yêu của cháu đấy ạ
– Cháu bà giỏi lắm, cháu muốn bà thưởng gì cho cháu nào?
– Chè kho ạ – Tôi hào hứng nói
Hồi nhỏ, do công việc ba mẹ bận rộn nên tôi về sống với bà ở quê. Cuộc sống nơi đây cũng không dư dả gì nên khác với các bạn thành phố, tôi rất quen thuộc với những món ăn giản dị mà đậm đà hương vị của người Việt. Bà cưng tôi lắm, cái gì cũng chiều. Bà bảo ăn đi, rồi mai sau có đi đến phương trời xa xôi nào cũng nhớ về quê cha đất tổ, dòng dõi tổ tiên. Tôi theo bà xuống bếp, bà bảo tôi lấy từng thanh củi cho vào bếp. Nồi đỗ xanh trên bếp sôi lên rồi dần dần cạn đi. Sau đó bà cẩn thận ước chừng lượng đường sao cho chè đổ ra không quá ngọt cũng không quá nhạt. Bà khuấy đều đường cùng đỗ. Lâu thật lâu, khi nước trong nồi sánh lại, bà mới bảo được rồi. Lúc đầu chè đổ ra còn nóng, tôi phải ăn dè dặt. Đến khi nguội, hai tay hai miếng chè mà như thấy cả cái ngọt thơm tan ra trong miệng. Vị ngọt vừa của đường quyện với vị béo ngậy của đỗ khiến cho tôi ăn năm, sáu miếng liền tù tì mà sao vẫn thấy thòm thèm. Chao ôi, những đĩa chè kho có vị ngọt của đường đỗ lẫn trong niềm háo hức trẻ thơ, khiến cho không có món chè nào ngọt hơn thế, hấp dẫn hơn món ăn của bà.
Ăn xong, hai bà cháu mắc võng ngoài hiên nằm. Được nằm trong vòng tay êm ấm của bà, tôi thấy mình như bé lại. Bà kể cho tôi những câu chuyện cuộc sống khiến cho tôi nghiệm ra nhiều điều ý nghĩa. Bà chậm rãi chỉ vào một chiếc xanh trên cây bàng cuối sân và nói: “Đó là cháu”, rồi chỉ vào một chiếc lá màu ngả vàng đã rụng: “Đó là bà”. Ngưng một lát, bà nói tiếp: “Chiếc lá đã rụng kia hẳn là đã có cuộc đời có ích. Chắc chắn, khi về đầu nguồn, nó sẽ cảm thấy mãn nguyện. Còn chiếc lá non kia? Hãy cùng cầu mong cho nó cũng như vậy. Đời người không quá dài mà cũng chẳng ngắn. Vì vậy hãy làm những việc thật có ích cháu nhé!”. Nói rồi, bà lại vuốt nhẹ mái tóc của tôi. Tôi cất tiếng “Vâng” rồi trầm ngâm suy nghĩ về những điều bà dạy. Nằm trong tay bà, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay…
Tỉnh dậy, tôi mới biết mình đã mơ. Một giấc mơ thật đẹp và nếu cho tôi được chọn, tôi muốn được ở trong giấc mơ ấy thêm nữa, được đắm chìm trong thế giới cổ tích và bà hiện ra là bà Tiên hiền hậu, nhân từ. Bên tai tôi vẫn còn văng vẳng những lời nói dịu dàng của bà cùng câu hát à ơi mà bà thường ngâm nga ru tôi vào giấc ngủ thuở còn tấm bé. Dù bà đã đi xa nhưng trong lòng tôi tin rằng, dáng hình hiền hậu ấy sẽ mãi luôn bên tôi, dõi theo bước đường mà tôi đi.
Kể lại giấc mơ gặp lại người thân xa cách – Mẫu 16
“Lạ quá, mình đang ở đâu thế này?” Vừa nghĩ tôi vừa đưa mắt nhìn ngắm xung quanh gian nhà mình đang đứng rồi khu vườn phía trước mặt. Ngôi nhà đem lại cho tôi cảm giác vừa quen vừa lạ, cảm giác như mình đã nhìn thấy ở đâu đó. Bất chợt tôi nhìn thấy bóng dáng ai đang lúi húi dọn cỏ ngoài vườn. Ôi, hình như tôi vừa nhìn thấy ông ngoại tôi – người ông thân thương đã khuất của tôi từ rất nhiều năm về trước
Nhìn thật kỹ tôi chợt phát hiện ra mình đang đứng trong căn nhà của ông bà trước đây khi mình còn rất nhỏ khoảng một, hai tuổi. Tài nào tôi thấy lạ bởi lẽ khi ấy tôi vẫn còn bé không nhớ rằng mình đã từng được đến đây bởi sau đó ông bà có chuyển đến nơi khác sống đồng thời cũng thấy quen bởi khung cảnh này chính là bức ảnh bà chụp cùng ông để nơi đầu giường mỗi khi tôi đến nhà bà chơi. Tôi không may mắn như những đứa trẻ khác được chơi đùa cùng ông ngoại của mình khi còn nhỏ vì từ khi tôi bắt đầu có thể ghi nhớ được mọi thứ thì mẹ đã bảo ông mất rồi. Tôi nghe những câu chuyện về ông ngoại qua lời kể của mẹ và bà. Tôi chỉ biết mặt ông qua những bức ảnh chụp mà bà và mẹ vẫn còn hay giữ. Bởi vậy, lúc này đây khi được gặp mặt ông trực tiếp tôi vừa lo lại vừa mừng rỡ, xúc động không nói thành lời. Liệu ông còn nhớ tôi không, có biết tôi là ai không hay là đã quên tôi rồi? Nghĩ vậy, tôi cất giọng run run:
– Ông ơi, ông ơi…
Ông ngoại quay lưng lại nhìn tôi. Khuôn mặt ông phúc hậu. Đôi mắt ông hiền từ nhìn tôi, hai bên khóe mắt hằn sâu những nếp nhăn và những vết đồi mồi. Mái tóc ông đã điểm bạc. Giống như những bức ảnh tôi vẫn hay được mẹ cho xem, ông lúc nào cũng đeo một chiếc kính lão. Ông ngắm tôi một lúc như để nhớ ra là ai, sau đó như có chút phân vân ông cất giọng đáp:
– Nhung…Nhung đấy à? Cháu ngoại đấy phải không?
– Dạ vâng, cháu đây. – Giọng tôi nghẹn ngào.
Ôi,ông của tôi, ông vẫn còn nhớ tôi dù khi ấy tôi vẫn còn là một đứa bé mà giờ đây đã khác xưa nhiều. Ông bước lại gần. Đôi mắt ông rưng rưng như xúc động muốn khóc. Đôi bàn tay của ông xoa nhẹ lên khuôn mặt tôi và ông nói:
– Ôi, cháu gái của tôi lớn quá. Mới ngày nào ông gặp cháu còn bé tí, nói còn chưa sõi, đi còn để anh dắt kẻo ngã. Mà giờ đã lớn thế này rồi, giống mẹ cháu quá…Ông muốn bên cháu lâu hơn mà chẳng được, chỉ có lúc nhỏ nhìn thấy mà lại chẳng thể ngắm nhìn cháu lớn lên…
Nghe ông nói vậy, tôi như vỡ òa ra, chỉ biết ôm lấy ông mà khóc. Những giọt nước mắt của niềm vui và niềm xúc động cứ tuôn dài trên khuôn mặt tôi. Vừa khóc tôi vừa nói với ông, tôi nhớ ông rất nhiều, rất muốn gặp ông nhưng lại không thể, rằng tôi đã từng ghen tị với chúng bạn như thế nào khi chúng nó được về quê chơi cùng ông ngoại mỗi dịp nghỉ hè còn tôi đến khuôn mặt của ông cũng không nhớ rõ. Ông không nói gì chỉ dịu dàng ôm tôi vào lòng, vuốt ve đi hết những tủi hờn trẻ con trong tôi. Ông nói rằng ông biết điều đó, rằng ông cũng yêu tôi rất nhiều và muốn gặp tôi lắm. Ông kể rằng ông đã từng mong ước có một đứa cháu gái để bồng bế trên tay, muốn dắt nó đi chơi khắp nơi trong làng trong xóm vậy mà đến cuối cùng lại chẳng kịp nhìn thấy nó trưởng thành. Tôi như muốn ôm ông thật lâu, bù lại cho những tháng năm không được ở bên ông. Sau đó, ông dắt tôi đi thăm khu vườn mà ông đã tự tay mình chăm sóc. Bà luôn kể với tôi rằng ông ngoại khéo tay lắm, trồng cây gì cây nấy đều tươi tốt, xum xuê nên ngày xưa cây trái trong nhà có đều do ông ngoại tự một mình trồng trọt, tưới tiêu. Ông chỉ cho tôi từng loại cây một, kể rằng ông trồng nó ra làm sao, chăm sóc như thế nào để nó có thể ra trái ngon được. Tôi say sưa nghe ông kể, sau đó thì kể cho ông nghe chuyện gia đình, trường lớp. Được đi cùng ông trong khu vườn nhỏ tôi cảm tưởng dòng thời gian như ngừng chảy, mọi vật như đứng im chỉ còn ông và tôi trò chuyện về mọi thứ. Thế rồi, chẳng mấy chốc đã hết một buổi chiều. Tôi và ông cùng nhau ngồi trên chiếc võng nhỏ mắc trong vườn. Ông ngoại nhẹ nhàng nói:
– Hôm nay ông vui lắm. Ông lúc nào cũng suy nghĩ vì không được gặp cháu mà giờ đây đã toại nguyện. Cháu gái của ông càng lớn càng xinh. Ông luôn mong cháu học tập thật tốt để đỡ đần bà và cha mẹ sau này. Hãy luôn nhớ rằng, dù có chuyện gì xảy ra, ông vẫn luôn ở bên cháu nhé! – vừa nói ông vừa chỉ vào nơi trái tim tôi.
– Cháu yêu ông nhiều lắm!
Bỗng dưng tôi nghe đâu đây loáng thoáng tiếng gọi của mẹ: “Dậy đi con, sáng rồi. Kẻo chốc nữa muộn học bây giờ!” Tôi bỗng choàng tỉnh giấc, thì ra mọi thứ chỉ là giấc mơ nhưng sao tôi lại thấy nó thật đến vậy. Tôi có chút hụt hẫng trong lòng nhưng lại tự nhủ bản thân sẽ luôn nhớ mãi lời của ông dặn dò. Dù ông đã đi xa nhưng trong lòng tôi tin rằng ông vẫn mãi dõi theo bước đường tôi đi bởi ông luôn sống trong trái tim của tôi mà.
Trên đây là một số bài văn mẫu cho bài viết số 2 lớp 9 đề 2, chúc các bạn có một bài viết thật hay.